BÓNG RẮN - Trang 186

ngay cả khi ai cũng biết chó rừng hay đào bới huyệt mộ trong lịch sử Ai
Cập cổ đại.
"Là Anubis thôi mà," tôi nói với chút hy vọng. "Đây là nơi chúng tôi đã gặp
anh ấy lần trước."
"Đấy không phải là Anubis," Walt cảnh báo.
"Tất nhiên là phải mà," tôi nói với Walt. "Xem này."
"Đừng, Sadie," Carter kêu lên, nhưng tôi vẫn bước tới con chó canh cửa.
"Chào Anubis," tôi gọi. "Em này, Sadie đây."
Con chó rừng lông lá dễ thương nhe nanh ra. Nó bắt đầu sùi bọt mép. Đôi
mắt vàng đáng yêu rõ ràng muốn nói với tôi: Một bước nữa thôi là ta nhai
đầu ngươi.
Tôi đứng phắt lại. "Phải rồi… đây không phải là thần Anubis, trừ khi anh ta
đang trải qua một ngày thật tồi tệ."
"Lần trước chúng ta đã gặp anh ta ở đây," Carter nói. "Sao giờ anh ta không
có đây nhỉ?"
"Đây là một trong những tay sai của anh ta," Walt đánh bạo lên tiếng.
"Anubis chắc giờ… đi đâu rồi."
Một lần nữa, giọng Walt có vẻ chắc chắn vô cùng, và tim tôi đau nhói vì
cảm giác ganh tỵ. Walt và thần Anubis dường như có nhiều thời gian nói
chuyện với nhau hơn với tôi. Bỗng nhiên Walt trở thành chuyên gia về mọi
thứ đã chết. Trong khi đó, tôi thậm chí còn không thể ở gần Anubis mà
không khiến cho người coi chừng anh ấy nổi cơn thịnh nộ - thần Shu, vị
thần không khí. Điều này chẳng công bằng chút nào!
Zia tiến đến cạnh tôi, nắm chặt cây quyền trượng. “Vậy giờ sao? Chúng ta
có phải đánh bại nó để qua cổng không?”
Tôi tưởng tượng cảnh Zia đang ném những quả cầu lửa tiêu diệt hoa cúc
của cô. Chúng tôi chỉ cần vậy thôi - một con chó rừng đang bốc cháy vừa
kêu ăng ẳng vừa chạy vào sảnh xử tội của cha tôi.
“Không,” Walt vừa nói vừa tiến tới. “Nó chỉ là lính gác cửa. Nó cần biết
chúng ta đến đây làm gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.