BÓNG RẮN - Trang 187

“Walt, Carter kêu lên,” nếu cậu sai thì…”
Walt đưa tay lên và chầm chậm tiến lại gần con chó. “Ta là Walt Stone,”
anh nói. “Đây là Carter và Sadie Kane. Và đây là Zia…”
“…Rashid,” Zia bổ sung.
“Chúng ta có việc cần vào Sảnh phán xét,” Walt nói tiếp.
Con chó gầm gừ, nhưng lần này có vẻ như đang dò hỏi, chứ không phải cái
kiểu hằn học như muốn nhai đầu nhà ngươi nữa.
“Chúng tôi có chứng cứ muốn trình lên.” Walt tiếp tục. “Thông tin liên
quan đến phiên xử Setne.”
“Walt,” Carter thì thầm, “cậu trở thành luật sư tập sự hồi nào vậy?”
Tôi suỵt anh ta im lặng. Kế hoạch của Walt có vẻ thành công. Con chó đang
nghiêng đầu như đang lắng nghe, rồi nó đứng lên rồi đủng đỉnh đi vào trong
bóng tối. Hai cánh cửa đá vỏ chai im lặng mở ra.
“Hay lắm Walt,” tôi nói. “Sao mà anh…”
Anh quay lại đối mặt với tôi, và tim tôi bỗng như lộn nhào. Trong thoáng
chốc tôi nghĩ trông anh giống như… Không. Chỉ là cảm xúc lẫn lộn của
mình đang đùa giỡn với lí trí. “Ừm, sao anh lại biết nên nói gì thế?”
Walt nhún vai. “Đoán mò thôi.”
Hai cánh cổng bắt đầu khép lại, nhanh như lú mở.
“Nhanh lên!” Carter ra lệnh. Và chúng tôi chạy vội vào phòng phán xét
người chết.
Nhớ hồi khai giảng học kỳ mùa thu – cũng là lần đầu tiên tôi đi học ở một
trường Mỹ - giáo viên yêu cầu chúng tôi viết ra thông tin liên lạc của phụ
huynh, và họ làm nghề gì, phòng khi có thể giúp ích cho ngày hội hướng
nghiệp. Tôi chưa từng nghe về ngày hội hướng nghiệp. Khi đã hiểu đó là gì,
tôi không nhịn được cười.
Tôi tưởng tượng cô hiệu trưởng hỏi “Cha em có thể đến dự và chia sẻ về
nghề nghiệp của ông ấy không?”
Chắc là được ạ, thưa cô Laird… Ngoại trừ việc ông ấy đã mất. À, không
thật sự mất. Ông ấy giống như một vị thần được tái sinh hơn. Ông phán xét

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.