BÓNG RẮN - Trang 189

Dù lạ lẫm là thế khi nhìn thấy ông trong màu da xanh và mặc váy, nhưng tôi
vui mừng khi lại được ở bên ông, đến nỗi tôi gần như quên béng phiên tòa
đang diễn ra.
"Cha!" Tôi chạy lại phía ông.
[Carter nói tôi thật ngu ngốc nhưng cha là ông vua của tòa án mà, đúng
không? Sao tôi lại không được phép chạy lên chào ông chứ?]
Tôi chạy được nửa đường thì vài con rắn quỷ băng xuống cây kích và chặn
đường tôi.
"Không sao đâu," Cha nói, có vẻ hơi giật mình. "Để nó qua."
Tôi sà vào lòng ông, đẩy cây gậy móc và cây néo ra.
Ông ôm tôi thật chặt, cười chậc lưỡi trìu mến. Trong thoáng chốc tôi thấy
mình trở lại là cô bé con, an toàn trong tay cha. Và khi ông giữ tôi trong tay,
tôi mới nhận ra trông ông rất mệt. Cha có bọng mắt. Gương mặt hốc hác.
Ngay cả quầng hào quang xanh mãnh liệt của Osiris vẫn thường bao quanh
ông như quầng sáng quanh một vì sao, cũng tỏa chiếu yếu ớt.
"Sadie, con yêu," ông nói với giọng mệt mỏi. "Sao con lại đến đây? Cha
đang làm việc mà."
Tôi cố kìm để không chạnh lòng. "Nhưng cha ơi, việc này rất quan trọng!"
Carter, Walt và Zia cũng tiến đến gần bục. Gương mặt cha bỗng chuyển
sang dữ tợn.
"Cha hiểu rồi," ông nói. "Trước hết để cha xử xong phiên tòa này đã. Mấy
đứa hãy đứng sang bên phải của ta. Và làm ơn, đừng quấy rầy ta."
Người trợ lý đứng cạnh bỗng giậm chân. "Thưa ngài, điều này là không thể
được!"
Ông ta trông có vẻ kỳ quái – một ông già người Ai Cập da xanh tay ôm một
cuộn giấy tướng. Cơ thể quá đặc không thể nào là một hồn ma, quá xanh so
với người phàm, ông này lụ khụ như thần Ra, hầu như chẳng mặc gì ngoài
chiếc khố, chân mang giày sandal, đầu đội bộ tóc giải xập xệ. Tôi cho rằng
mái tóc giả đen bóng loáng kia là một cách thể hiện nam tính vào thời Ai
Cập cổ đại, nhưng nếu kết hợp với viền kẻ mắt đen và phấn má hồng thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.