BÓNG RẮN - Trang 191

Hồn ma của Robert Windham có vẻ như sắp xong phần tường trình của
mình. "Tôi đã không đưa lời chứng giả chống lại hàng xóm của mình. Ơ,
xin lỗi, tôi không đọc được dòng cuối –"
"Cá!" Nóng nảy bực bội the thé lên. "Có bao giờ ngươi ăn trộm cá từ mấy
cái hồ thiêng không?
"Tôi sống ở Kansas," hồn ma trả lời. "Nên… chưa từng."
Cha tôi đứng dậy khỏi ngai. "Tốt lắm. Hãy cân trái tim hắn."
Một con rắn quỷ nhả ra một cái gói quấn vải lanh to cỡ nắm tay đứa trẻ.
Đứng cạnh tôi, Carter hít mạnh "Trái tim ông ta nằm trong đó à?"
"Suỵt!" Nóng Nảy suỵt lớn đến nỗi bộ tóc giả gần rớt xuống đất. "Cho dẫn
Kẻ Phá Hủy Linh Hồn vào đây!"
Từ bức tường cuối phòng, một cánh cửa lỗ chó bật mở. Ammit hớn ha hớn
hở chạy vào. Con thú đáng thương không được cân đối cho lắm. Phần ngực
sư tử thu nhỏ và đôi chi trước oai vệ và nhanh nhẩu, nhưng nửa thân sau là
mông hà mã chắc mập và ít nhanh nhẹn hơn. Nó cứ trượt qua một bên, đi
chệch vào hàng cột, đạp đổ mấy cái bếp than. Mỗi lần đâm sầm, nó lại lắc
lưu cái bờm sư tử và chiếc mõm cá sấu, kêu lên đầy phấn khích.
[Carter mắng tôi như thường lệ. Anh nói Ammit là giống cái. Thú thật rằng
tôi chẳng có cách gì chứng minh ngược lại, nhưng tôi luôn nghĩ Ammit là
quái vật giống đực. Nó cứ cuống cuồng hiếu động không thể là con cái
được, với lại nó đánh dấu lãnh thổ của mình theo cách… nhưng thôi, không
bàn đến nữa.]
"Ôi, bé cưng đây rồi!" tôi kêu lên, trong lòng mừng rỡ. "Ôi bé cưng
Poochiekins của chị!"
Ammit chạy lại sà vào lòng tôi, rúc cái mõm xù xì vào tay tôi.
"Thưa ngài Osiris!" Nóng Nảy lại đánh rơi phần đuôi cuộn giấy, làm xổ ra
quanh chân ông ta. "Căm phẫn quá!"
"Sadie!" Cha tôi nghiêm giọng, "không được gọi Kẻ Phá Hủy Linh Hồn là
Poochiekins."
"Xin lỗi ạ," tôi nói lí nhí, và thả Ammit xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.