BÓNG RẮN - Trang 250

Anh thì thầm một từ lệnh. Philip teo lại thành bức tượng sáp bé xíu.

Walt bỏ con cá sấu vào túi quần, rồi chúng tôi bắt đầu len lỏi về phía khu
tàn tích.

Chúng tôi càng đến gần, càng thêm nhiều ong vo ve trong không trung.

Khi đến được bãi đất trống, chúng tôi tìm thấy nguyên một bầy lúc nhúc
như một tấm thảm sống động trên một cụm bức tường gạch bùn đã đổ đống.

Cạnh đấy, đang ngồi trên phiến đá dãi dầu, một người phụ nữ tì mình

trên chiếc cung, đang dùng mũi tên vẽ nguệch ngoạc lên đống đất bụi.

Người phụ nữ xinh đẹp đến nao lòng - mảnh mai xanh tái với gò má

cao, mắt trũng sâu, chân mày cánh cung, như một cô siêu mẫu đang mấp
mé trên lằn ranh giữa đẹp mê hồn và suy dinh dưỡng. Mái tóc bà ta đen
nhánh, hai bên đầu bện đầu mũi tên bằng đá lửa. Vẻ mặt cao ngạo của bà ta
dường như muốn nói: Ta cao quý quá nên thậm chí không thể nhìn vào các
ngươi.

Nhưng mà, quần áo bà này thì không có gì là đẹp đẽ cả. Bà ta ăn vận

để đi săn với loại quần áo dã chiến mang sắc màu sa mạc - màu kem, nâu,
vàng đất. Đủ thứ dao mắc quanh thắt lưng, cánh cung của bà ta trông giống
loại vũ khí thứ thiệt - gỗ mài bóng khắc đầy chữ tượng hình đầy quyền lực.

Mà đáng ngại hơn cả là, hình như bà ta đang chờ chúng tôi.
“Hai người ồn ào quá,” bà ta phàn nàn. “Ta đã có thể lấy mạng các

ngươi cả tá lần rồi.”

Tôi liếc sang Walt, rồi nhìn lại nữ thợ săn. “Ừm... cảm ơn vậy nhé? Vì

đã không giết chúng tôi ấy.”

Người phụ nữ khịt khịt mũi. “Đừng cảm ơn ta. Hai người phải hành

động khéo léo hơn thế nếu còn muốn sống sót.”

Tôi chẳng thích nghe thế tí nào, nhưng nói chung thì, tôi không yêu

cầu những người phụ nữ mang vũ khí đầy mình phải giải thích thêm cho
những lời như vậy.

Walt chỉ vào biểu tượng mà nữ thợ săn đang vẽ ra trên đất - một hình ô

van có bốn mảnh nhọn thò ra như mấy cẳng chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.