BÓNG RẮN - Trang 252

giác ra chúng. Bất cứ kẻ nào xâm phạm lãnh địa của ta đều phải trả giá.” Bà
ta nhìn tôi cười gằn. “Ta thu chiến lợi phẩm.”

Từ dưới cổ chiếc áo khoác quân đội, bà ta lôi ra chiếc vòng cổ. Tôi

nhăn mặt, tưởng mình phải nhìn thấy vài món rùng rợn của những... thôi,
tôi thậm chí còn không muốn nói ra. Nhưng thay vào đấy, một sợi dây căng
đầy những vuông vải rách nát - vải jean, vải lanh, lụa.

“Túi quần,” Neith thổ lộ, mắt ánh lên ma mãnh.
Hai tay Walt bất giác sờ lên hai bên chiếc quần tập gym của mình. “Bà,

ừm... bà lấy đi túi quần của chúng ư?”

“Cậu nghĩ tôi dã man chứ gì?” Neith hỏi. “Ồ phải, ta sưu tập túi quần

của kẻ thù.”

“Kinh dị,” tôi nói. “Tôi không biết là quỷ lại có túi quần cơ đấy.”
“Ồ có chứ.” Nữ thần Neith liếc ra hai phía, rõ là muốn đảm bảo không

có ai đang nghe trộm. “Cô chỉ cần phải biết nên tìm ở đâu thôi.”

“Phải nhỉ...” tôi nói. “Nhưng mà thôi này, chúng tôi đến để tìm bóng

của Bes.”

“Ừ,” nữ thần đáp.
“Và tôi biết rằng bà là bạn của Bes và Tawaret.”
“Đúng thật. Ta thích họ. Họ xấu xí. Ta không nghĩ họ có phần trong

âm mưu này.”

“Ô, nhất định là không rồi! Vậy bà có thể, có lẽ là, chỉ cho chúng tôi

biết bóng của Bes ở đâu không?”

“Có chứ. Bóng ấy đang trú ngụ trong lãnh địa của ta - trong bóng của

thời xưa cổ.”

“Trong... giờ là gì nữa đây?”
Tôi vô cùng hối hận vì đã hỏi.
Nữ thần Neith lắp tên bắn vọt lên trời. Khi mũi tên lao lên, không

trung lăn tăn rúng động. Một luồng sóng xung kích lan ra khắp cảnh vật, tôi
hoa mắt trong chốc lát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.