BÓNG RẮN - Trang 253

Khi chớp chớp mắt, tôi thấy bầu trời ban chiều đã biến thành cao xanh

ngăn ngắt hơn, sọc vằn vện trên ấy là những đám mây màu cam. Không khí
sạch bong trong vắt. Từng đàn từng đàn ngỗng bay trên trời. Rừng cọ như
cao hơn; cỏ xanh hơn-

[Đúng đấy Carter, em biết là nghe ngớ ngẩn lắm. Nhưng cỏ ở bên kia

quả là có xanh hơn đấy.]

Ở nơi từng là tàn tích bằng gạch bùn, một ngôi đền kiêu hãnh đang

sừng sững đấy. Walt, nữ thần Neith và tôi đứng ngay bên ngoài mấy bức
tường, tường cao mười mét và lấp lánh ánh sáng trắng chói lòa dưới mặt
trời. Cả quần thể kiến trúc này hẳn phải rộng ít nhất một cây số vuông. Nửa
đường đi về phía bức tường bên trái, một cánh cổng lóng lánh những hoa
văn vàng chạm trổ. Một con đường hai bên là các tượng nhân sư bằng đá
dẫn ra sông, nơi đấy có mấy chiếc ghe đang neo bến.

Mất phương hướng ư? Có đấy. Nhưng một lần trước tôi từng có một

trải nghiệm tương tự, khi tôi chạm vào những bức màn ánh sáng trong Sảnh
thời đại.

“Chúng ta đang ở trong quá khứ sao?” tôi đoán.
“Là cái bóng của quá khứ,” nữ thần Neith đáp. “Một ký ức. Đây là nơi

trú ẩn của ta. Có thể là chốn chôn thân của ngươi, trừ phi ngươi sống sót
qua cuộc săn.”

Tôi cứng người. “Ý bà là... bà săn chúng tôi à? Nhưng chúng tôi có

phải là kẻ thù của bà đâu! Bes là bạn của bà. Bà phải nên giúp chúng tôi
mới phải!”

“Sadie nói đúng đấy,” Walt lên tiếng. “Apophis mới là kẻ thù của bà.

Hắn sẽ hủy diệt toàn thế giới vào sáng mai.”

Nữ thần Neith khịt mũi khinh bỉ. “Ngày tàn của thế giới ư? Ta đã

lường trước chuyện này từ thời nảo rồi. Đám người trần yếu đuối các ngươi
đã phớt lờ các dấu hiệu cảnh bảo, nhưng ta thì đã chuẩn bị sẵn sàng. Ta có
hầm trú ẩn dưới lòng đất trữ đầy thực phẩm, nước sạch, cùng đầy đủ vũ khí
quân dụng có thể cản phá nguyên đoàn quân xác chết ấy chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.