BÓNG RẮN - Trang 259

Walt hít một hơi sâu, “Đấy là để cảm ơn ấy hử?”
“Anh trông khỏe hơn,” tôi lưu ý. Mắt anh không còn vàng ệch như

trước nữa. Anh hình như di chuyển bớt đau đớn hơn. Lẽ ra điều này phải
làm tôi hân hoan chứ, nhưng thay vì thế lại khiến tôi lo lắng. “Cái mùi hoa
sen ấy... anh đã uống gì à?”

“Anh ổn.” Walt đưa mắt nhìn lảng đi. “Chúng ta nên chia ra thử lại đi

nào.”

Như thế không làm cho tôi bớt lo lắng đi, nhưng anh ấy nói phải.

Chúng tôi không có thời gian tán dóc. Cả hai cùng nhảy xuống đất và phóng
đi theo hai hướng khác nhau.

Mặt trời đã mém chạm đến đường chân trời. Tôi bắt đầu cảm thấy có

hy vọng. Chắc là chúng tôi không phải cố sức lâu nữa đâu.

Tôi xém chút lọt vào một cái macramé khác, nhưng may là tôi đang để

mắt tìm những món nghệ thuật thủ công của Neith. Tôi bước men qua cái
bẫy, lách qua một vũng cây cói, thế là thấy mình đã quay trở lại đền thờ nữ
thần Neith.

Cánh cổng vàng đang mở toang. Lối đi rộng thênh hai bên là tượng

nhân sư dẫn thẳng vào trong đền. Không người canh gác... không thầy tế.
Có lẽ Neith đã giết hết bọn họ để thu thập túi quần, hay có lẽ họ đang ở
dưới hầm trú ẩn, chuẩn bị cho cuộc xâm lăng của thây ma xác chết.

Hừm. Tôi nghĩ nơi cuối cùng mà nữ thần Neith có thể đi tìm tôi là

chính ngay trụ sở của bà ta. Với lại, Tawaret đã từng thấy bóng của Bes trên
mấy thành lũy ấy. Nếu như tôi có thể tìm thấy cái bóng mà không cần đến
sự giúp đỡ của Neith thì lại càng tốt hơn nhiều.

Tôi chạy đến cổng, mắt vẫn ngờ ngực dõi theo mấy con nhân sư.

Chẳng có con nào rùng mình sống lại. Bên trong sân đền rộng mênh mông
là hai cột tháp không giá đỡ có chóp tháp bằng vàng. Giữa hai cột tháp này
là bức tượng nữ thần Neith trong trang phục Ai Cập Cổ Đại đang tỏa sáng.
Khiên lẫn tên đã được chất đống quanh chân bà ta như chiến lợi phẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.