BÓNG RẮN - Trang 258

miệng la lên “Gớm!” bằng những chữ tượng hình trong khi nữ thần Neith
chạy đuổi theo sau. Ý nghĩ rằng vài nhà khảo cổ tội nghiệp nào đó vò đầu
bứt tóc cố nghĩ cho ra gần như khiến tôi phấn chấn hẳn lên.

Tôi chạy đến ven bìa rừng cọ rồi loạng choạng dừng lại. Trước mặt tôi,

những đồng ruộng được cày luống trải dài xa xa. Chẳng chạy hay trốn vào
đâu được nữa.

Tôi quay lại
PHỤT!
Một mũi tên cắm vào cây cọ gần nhất bằng một lực kinh hồn khiến trái

chà là rơi như mưa xuống đầu tôi.

Walt ơi, tôi tuyệt vọng thầm nghĩ, ngay lúc này, làm ơn đi.
Cách đấy hai mươi mét, nữ thần Neith từ nền cỏ nhô lên. Bà ta đã bôi

lấm lem bùn sông lên mặt. Tán lá cọ từ tóc bà ta chĩa ra như tai thỏ.

“Ta đã từng săn mấy con heo rừng còn nhiều kỹ năng hơn cả ngươi,”

bà ta than. “Ta đã từng săn cây cói còn nhiều kỹ năng hơn!”

Làm ngay đi, Walt, tôi nghĩ.
Walt, walt yêu dấu. Làm ngay đi.
Nữ thần Neith lắc lắc đầu kinh tởm. Bà ta lắp một mũi tên. Tôi cảm

nhận một cảm giác kéo giật trong dạ dày, như thể tôi đang ngồi trong xe và
tài xế thình lình dậm thắng.

Tôi thấy mình ngồi trên cây cạnh Walt, trên cành thấp nhất của một

cây ngô đồng to lớn.

“Có tác dụng,” anh ấy bảo.
Walt tuyệt vời!
Tôi đường hoàng hôn lấy anh - hay là đường hoàng hết mức có thể

trong tình huống của chúng tôi thế này. Từ anh có một mùi hương dịu nhẹ
mà trước đây tôi không để ý thấy, như thể anh vừa ăn hoa sen. Tôi mường
tượng ra lời đồng ca cũ rích: “Walt và Sadie/ngồi trên cây/H-Ô-N N-G-Ấ-T
N-G-Â-Y.” May thay, bất cứ ai có thể trêu được chúng tôi đều vẫn cách xa
đây năm nghìn dặm trong tương lai mất rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.