BÓNG RẮN - Trang 264

Bà ta nhào đến tôi, nhưng những chữ tượng hình bảo hộ rực sáng lên,

đẩy vị nữ thần lùi ra sau. Bà ta giương cung lên bắn đi loạt mũi tên.

Những gì xảy ra sau đấy thật kinh ngạc không thể ngờ. Thoạt tiên,

những mũi tên hẳn là đã được yểm bùa cùng khắp, vì phóng xuyên thẳng
qua lớp phòng thủ của tôi. Thứ đến, Walt nhảy bổ đến bằng tốc lực kinh
hồn. Nhanh hơn tôi kịp thét lên (mà tôi thét thật), Walt chụp bẻ những mũi
tên từ trong không trung. Chúng vụn ra thành bụi xám, tản mác đi theo cơn
gió.

Neith bước lùi lại khiếp sợ. “Là ngươi. Thật không công bằng!”
“Chúng tôi đã thắng,” Walt bảo. “Tôn trọng giao kèo đi.”
Một cái nhìn trao đổi qua lại giữa hai người họ mà tôi không hiểu cho

lắm - giống như một kiểu thách thức ý chí nào đó.

Nữ thần Neith rít qua kẽ răng. “Được thôi. Hai người có thể đi. Khi

Apophis trỗi dậy, ta sẽ chiến đấu cạnh hai người. Nhưng ta sẽ không quên
hai ngươi đã xâm phạm lãnh thổ của ta như thế nào, hỡi đứa con của Set
kia. Còn ngươi-”

Bà ta quắc mắt nhìn tôi. “Ta buộc lời nguyền của thợ săn này vào

ngươi: một ngày nào đó ngươi sẽ bị con mồi của ngươi lừa phỉnh giống như
hôm nay ta đã bị. Ta nguyền rủa ngươi sẽ bị một đám Bé Rau Câu hung tàn
gài bẫy!”

Dứt lời đe dọa đáng sợ ấy, nữ thần Neith tan biến vào trong một đống

sợi đay.

“Con của Set à?” tôi nhíu mày nhìn Walt. “Chính xác là-?”
“Coi chừng!” anh ấy cảnh cáo. Quanh chúng tôi, ngôi đền bắt đầu sụm

xuống. Không trung lăn tăn gờn gợn khi làn sóng xung kích pháp thuật rút
đi, chuyển đổi quang cảnh trở lại Ai Cập hiện thời.

Chúng tôi bỏ chạy vừa kịp đến chân cầu thang. Những bức tường cuối

cùng của đền thờ đã sụp xuống thành một đống gạch bùn mòn vẹt, nhưng
cái bóng của Bes vẫn còn trông rõ được trên nền đống gạch đấy, đang từ từ
phai nhạt đi khi mặt trời lặn xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.