BÓNG RẮN - Trang 359

ban ngày bỗng tràn ngập bầu trời. Không khí ấm dần lên. Những kẽ nứt trên
mặt đất bỗng tự liền lại.

Vị thần mặt trời mỉm cười với tôi. “Giỏi lắm, Carter và Sadie. Giờ thì

ta phải rút lui như các vị thần khác, nhưng ta nợ cô cậu mạng này.”

“Rút lui ư?” Giọng tôi nghe không giống của tôi. Giọng trầm hơn,

khàn hơn – nhưng cũng không phải giọng của thần Horus. Hình như vị thần
chiến tranh đã biến mất khỏi tâm trí tôi. “Ý thần là… mãi mãi sao?”

Thần Ra mỉm cười. “Khi bằng tuổi ta rồi, cậu sẽ biết cách phải hết

sức cẩn trọng khi dùng từ mãi mãi đấy. Ta từng nghĩ ta sẽ ra đi mãi mãi khi
lần đầu tiên thoái vị. Trong một khoảng thời gian, chí ít ta đã phải ẩn lui vào
bầu trời. Kẻ cựu thù Apophis của ta đã nói không sai. Khi sự hỗn độn bị đẩy
lùi, thì các thần Ma’at giữ trật tự cho thế giới này cũng không thể ở lại. Đây
chính là sự cân bằng của vũ trụ.”

“Vậy thì… ông nên giữ lại thứ này.” Một lần nữa tôi đưa ra móc câu

và néo.

Thần Ra lắc đầu. “Hãy thay ta giữ chúng. Cậu là lựa chọn đúng đắn

để trở thành pharaoh. Và hãy chăm sóc cho người ta yêu quý…” Ông hất
đầu về phía Zia. “Cô bé sẽ hồi phục, nhưng sẽ phải cần giúp đỡ.”

Ánh sáng chói lòa quanh vị thần mặt trời. Khi ánh sáng dịu đi, thần

cũng biến mất. Hàng chục pháp sư đầy vẻ mệt mỏi đang đứng xung quanh
một vết đen lớn bốc khói hình con rắn hằn trên sa mạc khi mặt trời mọc lên
trên những Kim Tự Tháp bình nguyên Giza.

Sadie đặt tay lên cánh tay tôi. “Này anh trai yêu dấu?”
“Gì đấy?”
“Hồi nãy chút xíu thôi là tiêu rồi.”
Chỉ lần này, tôi không cãi lại cô em gái.

ﻤﻤﻤ

Cả ngày còn lại nhập nhòe trong tâm trí. Tôi chỉ nhớ mình đã đưa Zia

vào bệnh xá Vùng Một. Cánh tay gãy của tôi chỉ cần vài phút là xong,
nhưng tôi ở lại bên Zia đến khi Jaz bảo tôi phải đi. Jaz cùng những thầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.