BÓNG RẮN - Trang 43

ngáy, người vẫn còn buộc vào chiếc thuyền. Phải bay qua vùng Cõi Âm đã
lấy đi lắm sức lực của nó.
Tôi tháo cương buộc thuyền ra khỏi Freak và gãi gãi cái đầu lông lá của nó.
“Cảm ơn nhé bạn hiền. Hãy mơ về những con gà tây to béo.”
Freak rúc lên trong giấc ngủ.
Tôi quay sang Sadie và Bast. “Chúng ta cần nói chuyện.”
Cũng đã gần đến nửa đêm, nhưng Phòng Lớn vẫn còn chộn rộn. Julian, Paul
và vài người khác đang nằm phưỡn trên mấy chiếc trường kỷ, theo dõi kênh
thể thao. Đám cạp-mắt-cá (ba nhóc thực tập sinh nhỏ tuổi nhất của chúng
tôi) đang tô màu trang trên sàn nhà. Mấy bịch bim bim và lon nước ngọt
vương vãi trên bàn nước. Giày dép được quẳng lung tung trên thảm da rắn.
Ở giữa phòng, bức tượng thần Thoth cao hai tầng, cái đầu hình con cò của
vị thần tri thức, chờn vờn lù lù trên đám thực tập sinh vỡ lòng của chúng tôi
cùng với cuộn giấy viết và cây bút lông chim. Ai đó đã đặt một trong những
chiếc mũ vành rơm cũ của chú Amos lên đầu bức tượng, khiến tượng trông
như một tay nhà cái đang ra kèo cược trong một trận đá bóng. Một trong
mấy em cạp-mắt-cá đã dùng chì màu tô lên mấy ngón chân bằng đá vỏ chai
của pho tượng hai màu hồng và tím. Tại Nhà Brooklyn này bọn tôi rất biết
tôn trọng bề trên.
Khi tôi cùng Sadie bước xuống cầu thang, mấy cậu trên trường kỷ đứng cả
dậy.
“Kết quả thế nào?” Julian hỏi. “Walt mới đi qua, nhưng anh ấy chẳng chịu
nói-”
“Nhóm của chúng ta được an toàn,” tôi đáp. “Vùng Năm Mươi Mốt thì…
không được may mắn đến vậy.”
Julian nhăn mặt. Cậu ta biết tốt hơn là không nên hỏi thêm chi tiết trước
mặt bọn nhỏ. “Anh có tìm được gì hữu dụng không?”
“Bọn mình cũng chưa rõ nữa,” tôi thú nhận.
Tôi muốn ngừng mọi chuyện ngang đấy, nhưng nhóc cạp-mắt-cá nhỏ tuổi
nhất của chúng tôi, Shelby, lẫm chẫm bước đến khoe với tôi bức vẽ chì màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.