BÓNG RẮN - Trang 76

5. Buổi khiêu vũ với tử thần

VUI LÊN NÀO CARTER. Ít ra anh còn biết để em phát biểu về những
chuyện quan trọng. Nói thật chứ, anh ấy cứ lải nhải mãi về những kế hoạch
của mình cho Ngày Đen Tối, nhưng lại không có kế hoạch cho buổi khiêu
vũ tại trường gì cả. Những trật tự ưu tiên của ông anh tôi thật lệch lạc vô
cùng.

Tôi không nghĩ là mình ích kỷ khi muốn đi dự buổi khiêu vũ tại trường đâu.
Tất nhiên là chúng tôi có chững chuyện nghiêm trọng cần phải đối phó chứ.
Đấy chính xác là lý do vì sao tôi nhất mực phải được ăn chơi tiệc tùng trước
đã. Các học viên vỡ lòng của chúng tôi cần được một liều xốc lại tinh thần.
Họ cần có dịp được làm những đứa trẻ bình thường, được có bạn có bè và
sống ngoài Nhà Brooklyn - một điều đáng để chiến đấu mà giành lấy lắm
chứ. Ngay cả quân lính ngoài chiến trường cũng chiến đấu hăng hái hơn khi
họ được phép nghỉ ngơi thư giãn cơ mà. Tôi bảo đảm đã có vị tướng nào
đấy ở đâu đấy từng nói như vậy.

Đến lúc hoàng hôn, tôi đã sẵn sàng dẫn đầu các đạo quân của mình tiến vào
chiến trận. Tôi đã chọn ra một chiếc váy quây màu đen xinh xắn và nhuộm
xen kẽ sắc màu tối lên mái tóc vàng hoe của mình, cộng thêm chỉ một chút
kiểu trang điểm tông đen để tạo ra vẻ ngoài đội-mồ-sống-dậy. Tôi mang đôi
giày bệt đơn giản để khiêu vũ (dù Carter có nói gì đi nữa, không phải lúc
nào tôi cũng mang giày bốt kiểu lính đâu; chỉ chừng chín mươi phần trăm
thời gian thôi), đeo bùa hộ mạng tyet từ hộp trang sức của mẹ tôi cùng sợi
dây chuyền mà Walt đã tặng tôi trong ngày sinh nhật vừa rồi mang thì tôi
nghĩ hẳn tôi đã đồng ý rồi. Walt thật dễ thương và bảnh trai - thật hoàn hảo,
nói thật đấy, theo phong cách riêng của anh ấy. Có lẽ nếu anh ấy biết thể
hiện thêm chút nữa thì hẳn tôi đã phải lòng anh ta mà có thể quên đi cái
chàng kia, cái vị thần ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.