BÓNG RẮN - Trang 77

Nhưng Walt đang chết dần chết mòn. Anh ấy có ý tưởng ngớ ngẩn rằng nếu
chúng tôi khởi đầu mối quan hệ thì thật là không công bằng với tôi trong
tình huống này. Cứ như là tình huống ấy sẽ làm tôi chùn bước vậy không
bằng. Vậy nên chúng tôi bị kẹt trong tình trạng lững lờ không rõ ràng đến
phát điên này - tán tỉnh nhau, trò chuyện hàng giờ đồng hồ, đôi lần còn
thoáng hôn nhau khi chúng tôi không giữ gìn ý tứ - nhưng cuối cùng thì bao
giờ Walt cũng sẽ rút lui và không tiếp nhận lấy tôi. Sao mọi chuyện không
thể cứ đơn giản được nhỉ?

Tôi đề cập đến chuyện này là vì tôi đâm sầm vào Walt khi đang từ trên cầu
thang đi xuống.

“Ồ!” tôi thốt lên. Đoạn tôi để ý thấy Walt vẫn còn đang mặc chiếc áo sơ mi
khoe cơ bắp lúc nãy, quần jean và không mang giày. “Anh chưa chuẩn bị
xong à?”

“Anh sẽ không đi,” Walt thông báo.

Mồm tôi há hốc. “Gì chứ? Tại sao cơ?”

“Sadie này… em và Carter sẽ cần đến anh khi hai người đi thăm thần
Thoth. Để có thể đi được thì anh cần phải nghỉ.”

“Nhưng mà…” tôi buộc mình ngưng lời. Tôi mà ép anh ấy đi thì không
được phải lắm. Tôi không cần phải có phép thuật để nhìn ra là Walt đang
đau đớn vô cùng.

Chúng tôi có sẵn hàng bao thế kỷ những kiến thức về pháp thuật chữa lành
đấy, vậy mà chẳng có thứ gì chúng tôi đã thử lại có vẻ giúp được cho Walt
cả. Tôi hỏi này: làm pháp sư để làm gì khi ta không thể vẩy đũa phép để
khiến cho những người ta quan tâm cảm thấy khỏe mạnh hơn chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.