BÓNG RẮN - Trang 79

Tôi thắc mắc không biết có phải đây là cảm nhận khi làm người trưởng
thành hay không. Kinh khủng.

Điều duy nhất khiến tôi vui lên được là Carter. Anh ấy từ trong phòng tiến
ra ăn vận như một giáo sư nhỏ tuổi, với nào là áo choàng cùng cà vạt, sơ mi
cài nút cùng quần tây. Anh trai tội nghiệp - đương nhiên là anh ấy chưa khi
nào dự một buổi khiêu vũ cũng như chẳng bao giờ đến trường. Carter chẳng
biết trời trăng mây nước gì cả.

“Anh trông… tuyệt quá.” Tôi cố giữ mặt nghiêm. “Anh đúng là có biết đây
không phải là một buổi đám ma đấy chứ?”

“Im mồm,” Carter làu bàu. “Đi cho xong cho rồi.”

Trường học mà tôi và đám nhóc theo học là Học viện Brooklyn dành cho
học sinh năng khiếu. Mọi người gọi trường này là Cái Bị

1

. Bọn tôi có triền

miên bao chuyện khôi hài về cái tên này. Học sinh trong trường được gọi là
Bọn xách bị. Mấy đứa con gái đỏm dáng sửa mũi bơm môi được gọi là đám
Bị nhựa. Mấy anh chị cựu học sinh được gọi là Bị cũ. Và, lẽ đương nhiên,
cô hiệu trưởng của chúng tôi, cô Laird, chính là Bang trưởng cái bang.

Dù tên là thế, nhưng trường này khá dễ chịu. Mọi học sinh đều có năng
khiếu trong một loại hình nghệ thuật, ca nhạc hay kịch nghệ nào đó. Thời
khóa biểu của chúng tôi rất linh động, với rất nhiều thời gian tự học, vô
cùng thích hợp với đám pháp sư chúng tôi. Chúng tôi có thể biến đi chiến
đấu với một con quái vật nào đó khi cần thiết; với lại, phàm là pháp sư,
chúng tôi không gặp khó khăn gì khi trá hình làm đứa có năng khiếu cả.
Alyssa sử dụng pháp thuật đất của mình để tạc tượng. Walt chuyên gia chế
tác kim hoàn. Cleo là nhà văn tuyệt vời, vì cô ấy có thể kể lại những chuyện
bị lãng quên từ những ngày Ai Cập Cổ Đại. Còn về tôi ấy à, tôi chẳng cần
pháp thuật làm gì. Tôi có sẵn năng khiếu diễn kịch mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.