BÓNG RẮN - Trang 80

[Này Carter, thôi cười đi cho.]

Có lẽ bạn không trông chờ thấy thứ này giữa lòng Brooklyn đâu, nhưng
khuôn viên trường chúng tôi giống như một công viên vậy, với hàng mẫu
hàng mẫu cỏ xanh ngắt, cây cối bờ rào được chăm sóc công phu, thậm chí
còn có một hồ nước nho nhỏ với những vịt và thiên nga nữa.

Buổi khiêu vũ được tổ chức trong nhà trại ngay trước tòa nhà hành chính.
Một ban nhạc chơi nhạc trong căn vọng lâu. Đèn đóm giăng đầy trên cây.
Những giáo sư giám thị đi vòng vòng quanh khuôn viên để “tuần tra lùm
bụi", bảo đảm sao cho không có học sinh lớn tuổi nào lẻn ra vùng bụi rậm
được.

Tôi cố không nghĩ đến điều này, nhưng âm nhạc cùng đám đông gợi cho tôi
nhớ đến Dallas đêm hôm trước - một kiểu tiệc hoàn toàn khác, đã kết thúc
thảm thương. Tôi nhớ ông JD Grissom siết chặt tay tôi, chúc tôi may mắn
trước khi bỏ chạy đi cứu vợ mình.

Cảm giác tội lỗi cùng cực dâng lên trong tôi. Tôi cố nén nó xuống. Tôi có
khóc òa lên giữa buổi khiêu vũ này cũng không giúp ích được gì cho gia
đình Grissom cả. Mà chắc chắn cũng không giúp cho bạn bè tôi được vui
thích gì đâu.

Khi nhóm bạn chúng tôi tản ra vào đám đông, tôi quay sang Carter, đang
nghịch nghịch chiếc cà vạt.

“Đúng rồi,” tôi bảo. “Anh cần phải khiêu vũ.”

Carter kinh hoàng nhìn tôi. “Cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.