BÓNG RẮN - Trang 78


“Phải rồi,” tôi đáp. “Em - em chỉ đang hy vọng là…”

Tôi có nói gì đi nữa cũng nghe như ngang ngược lắm. Tôi muốn nhảy cùng
Walt. Trời đất thánh thần Ai Cập ôi, tôi chưng diện cũng vì anh ấy thôi mà.
Đám con trai người thường trong trường cũng được đấy, tôi nghĩ thế, nhưng
dường như so với Walt thì đám này quả là nông cạn (hay là, phải rồi, được
thôi - so với Anubis ấy). Còn với mấy cậu chàng khác trong Nhà Brooklyn
này - khiêu vũ cùng các cậu ấy hẳn sẽ làm tôi thấy kỳ kỳ, như là tôi đang
nhảy cùng đám anh em họ của mình vậy.

“Em có thể ở lại,” tôi đề nghị, nhưng chắc là giọng tôi nghe không được
thuyết phục cho lắm. Walt cố nặn ra nụ cười nhạt. “Đừng, cứ đi đi chứ
Sadie. Anh bảo đảm sẽ thấy khỏe hơn khi em quay về. Đi chơi vui vẻ nhé.”
Anh ấy khẽ sượt qua tôi mà leo lên mấy bậc thang.

Tôi hít vào vài hơi sâu. Một phần trong tôi muốn ở lại trông chừng cho
Walt. Đi mà không có anh ấy dường như không phải cho lắm. Nhưng rồi tôi
liếc xuống Phòng Lớn. Mấy đứa nhóc lớn tuổi hơn đang đùa vui nói
chuyện, sẵn sàng lên đường. Nếu tôi mà không đi, chắc chúng cũng cảm
thấy có bổn phận phải ở lại thôi.

Có thứ gì đấy như xi măng ướt đọng lại trong dạ dày tôi. Bao nỗi háo hức
vui mừng đột nhiên biến mất khỏi buổi tối. Bao nhiêu tháng ròng tôi đã
phải chật vật thích ứng với cuộc sống mới ở New York sau từng ấy là năm
sống ở Luân Đôn. Tôi bị buộc phải cân bằng giữa cuộc đời của một pháp sư
trẻ tuổi với bao thách thức của việc làm một cô nhóc học sinh bình thường.
Giờ đây, vừa khi buổi khiêu vũ này có vẻ tạo cho tôi cơ hội kết hợp cả hai
thế giới ấy để có được một đêm đi chơi dễ thương, thì mọi hy vọng của tôi
bị dập tắt. Tôi sẽ vẫn phải đi và vờ như là mình đang vui thú lắm. Nhưng tôi
sẽ chỉ làm việc này vì bổn phận, để làm những người khác được thấy vui vẻ
hơn mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.