BÔNG SEN VÀNG - Trang 5

- Em phát cho nó mấy cái đuổi nó đi, lúc khác hãy...
Diệp Văn Kỳ vỗ vỗ vào đầu con mèo, nói nhỏ:

- Phát nhè nhẹ ri, dọa nó thôi. Nó ngoan lắm!
Tôn Thất Tuấn, trạc tuổi với Khiêm, ngồi gần Kỳ, sải tay sang phát mạnh

vào lưng con mèo. Bị đánh bất ngờ, con mèo nhảy vọt ra khỏi lòng Côn,
chạy vào buồng, đứng trên khung cửi dệt nhìn ra lớp học, kêu me...o
me...o... Côn nhìn theo con mèo, hai mắt chớp chớp vẻ xót xa. Kỳ chau
mày định đấm trả Tuấn một cái lỗi đánh mèo vô cớ. Nhưng Côn đã kéo tay
Kỳ lại, giọng Côn hơi dỗi:

- Cậu Tuấn đánh mèo đang ngủ trong tay tôi thì có khác chi người "đánh

chó không ngó chúa", đó nha.

Tuấn cười hề hề như chẳng có can cớ gì đến mình cả. Bốn anh học trò

lớp chuẩn bị thi Hương, ngồi bên cửa sổ phía hồi nhà đều quay lại, một anh
nói:

- Cậu Tuấn xin lỗi cậu Côn đi.
- Tôi... tôi xin lôi cậu Côn nghe. Côn cười tươi, nói:

- Cậu Tuấn đánh mèo thì xin lỗi mèo mới phải chớ.
Cả lớp học cười vui vẻ. Kỳ chạy vào buồng định bắt con mèo ra cho

Tuấn xin lỗi, nhưng con mèo đã nhảy tót lên xà nhà.

Hồ Quang, người học trò nghèo, vẫn cặm cụi viết.

Cả lớp đã viết xong bài tập. Mỗi người đặt nghiên mực của mình vào bàn

độc thành hàng ngay ngắn, cho bút vào ống, đậy nắp chặt để mang theo về
với sách học. Đám học trò nhỏ chạy ra ríu rít trên sân. Bốn người học trò
lớn xếp bốn bài tập thành chồng trên án thư của thầy. Bước ra khỏi cửa, bốn
người giương bốn ô lên, chân đất, quần trắng, áo dài lương, khăn nhiễu, tóc
búi đụm, dáng đi đường bệ nho sinh, cử tử.

Huệ Minh và Hạnh bị cảm, cố gắng đi học nhưng không dám về dưới

nắng trưa, hai cô ngồi đợi gia nhân đưa xe đến đón. Hai cô giở đồ thêu ra
và ngồi thêu tại bàn học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.