BÔNG SEN VÀNG - Trang 7

- Cậu Côn dẻo người. Cúi xuống lâu mấy cũng được, đi nhẹ như mèo.

Có lẽ cậu cầm tinh con mèo.

Côn cười, hai ngón tay cầm đuôi con chuồn chuồn bàn tay kia chìa ra

cho nó đậu lên. Con chuồn chuồn vẫy vẫy cánh, sắc biếc ánh lên lấp lánh.

- Đẹp tuyệt - Kỳ tấm tắc khen.
- Mắt nó giống như mắt con phụng khảm xà cừ ở cánh tủ nhà cậu Tuấn

hề.

- Đúng rồi - Kỳ tán thưởng nhận xét của Côn - hai cái cánh nó rất giống

đai mũ của các quan trong triều thường đội, các cậu nhể.

- Vì rứa mới gọi là mũ cánh chuồn... hề... hề...
Kỳ cười khoái trá. Côn gật gật đầu cùng cười vui. Kỳ còn nhận xét thêm:
- Cái đuôi nó giống cái xiên nhuộm phẩm để vua xiên mứt, kẹo...

Côn vẻ ngạc nhiên:
- Vua mà cũng ăn kẹo, ăn mứt như trẻ con chúng mình à?
Kỳ hơi sững lại, nhắc khẽ Côn:

- Nói "vua ăn" sẽ bị quở đó, cậu Côn ạ.
- Không được gọi "ăn" thì gọi là "vua chén" à?
- Ấy... ấy đừng nói rứa – Kỳ hơi cuống - Các quan thị vệ và bọn lính hộ

thành nghe được thì nguy to...

- Không gọi "ăn", không gọi "chén" thì gọi bằng tiếng chi?
- Phải nói là "vua ngự thiện".
- Ngồi ăn mà lại... gọi là ngự... thiện? Tối nghĩa lắm - Côn đay giọng.

- Vua khác người thường mà cậu - Kỳ bào chữa.
Hai cậu học trò mải mê ngắm ánh sắc con chuồn chuồn và bàn cãi về

việc gọi "vua ăn", "vua ngồi" không để ý kỹ, giờ Côn mới nhận ra cánh con
chuồn chuồn bị rách.

- Thả ra coi nó còn bay được nữa không? - Kỳ nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.