Bỗng nhiên tự hỏi điều gì khiến cô gái lâu lắc đến vậy, Caleb cân nhắc
sẽ vào lại phòng tắm nhưng rồi đổi ý. Tốt nhất là để cho cô ta bình tĩnh lại
và tự đi ra. Hắn nhìn quanh phòng. Không một ai có thể đoán được sự giàu
có và sang trọng chôn giấu bên trong cả. Tài sản quý giá nhất của cái thành
phố Mexico lỗi thời này. Thảm lông nhập khẩu từ Thổ Nhĩ Kì, cùng với các
tấm thảm thêu khác. Khung giường được đóng cố định xuống đất, tấm trải
là vải bông Ai Cập thượng hạng, lò sưởi bằng đá hoa cương của Ý. Chiếc
lò sưởi lúc này là thứ thừa thải nhất trong phòng. Caleb dám chắc trời
chẳng bao giờ quá lạnh để dùng đến nó. Một mặt của căn phòng được dựng
hoàn toàn bằng kính cường lực, với một cánh cửa trượt ẩn dẫn ra mái hiên.
Caleb thở dài và mỉm cười. Hắn cô ta chưa từng nhìn thấy nhiều thứ
sang trọng thế này trong đời nhỉ? Vladek sẽ giữ cô ta ở đâu? Bụng dạ hắn
quặn thắt.
Hắn nghe tiếng tay nắm cửa xoay vặn và quay sang đối diện với cánh
cửa để quan sát phản ứng của cô ta. Thật không thất vọng khi hai bàn tay
cô tay đưa lên che miệng, hai mắt mở to, đầy kinh ngạc.
“Không giống điều em nghĩ à?” Caleb trêu.
“K-k-không!” cô ta đáp, mắt chăm chú quan sát căn phòng. Caleb cười
lớn và giúp cô ta tiến sâu hơn vào phòng. Cô ta thơ thẩn đi vòng quanh, nửa
như bị thôi miên, tay chạm vào mọi thứ. “Anh sống ở đây à? Sao anh mua
được nó vậy?” cô ta hỏi, ngây thơ không chút che giấu. Hắn biết câu hỏi đó
thiên về tò mò hơn là mưu mẹo.
Bỗng nhiên hắn ước gì đây là nhà mình, để hắn có thể đáp lại sự ngưỡng
mộ của cô ta một cách quả quyết. Hắn thấy bất ngờ trước khao khát được
gây ấn tượng với cô ta. Một nô lệ như cô ta hầu như không đáng để gây ấn
tượng, hoặc đó chính là điều hắn tự nhắc nhở mình. Nhà của hắn ở Pakistan
cũng tuyệt vời không kém, nếu không muốn nói là hơn. Nhưng cô ta sẽ
không bao giờ được nhìn thấy nó.
Với vẻ hấp tấp, hắn kéo cô ta khỏi chỗ những bức màn để quay lại đối
diện với mình, muốn cô ta ở thật gần bên mặc cho bản thân phản đối hành
vi trẻ con đó. Cô ta bất động, như thể vừa mới nhận ra hắn có ở đó. Sao cô
ta dám quên hắn chứ, dù chỉ trong một giây. Hắn cố giành lại sự tập trung