của cô ta bằng cách nhẹ nhàng, nhưng kiên quyết, trượt dây áo ngủ của cô
ta xuống.
“Anh đang làm gì vậy?” cô ta sợ hãi hỏi. Caleb nhìn xuống cô ta đầy
chăm chú, hai khóe miệng thoáng hiện ra vẻ cười.
“Em đã đưa ra thỏa thuận, Mèo Con, được ra khỏi phòng, và tôi sẽ có
một vật cưng bé nhỏ biết nghe lời.” Hắn chầm chậm cúi xuống và hôn lên
môi dưới của cô ta như mong muốn của bản thân. Cô ta cắn mút nó. “Em sẽ
phá hỏng môi mình nếu tiếp tục làm vậy đấy, Mèo Con.” Hắn ngửa cằm cô
ta lên để có thể nhìn vào đôi mắt nâu to tròn, không hề bị vẩn đục dẫu hai
bầu mắt đã sưng húp vì khóc. “Tôi sẽ không giao cấu với em lần nữa đâu,
nếu đó là điều em đang lo lắng.” Cô ta cố quay đi nhưng ánh nhìn đã bị hắn
giữ chặt, nếu tập trung đủ lâu, hắn nghĩ mình có thể nghe thấy cả mạch đập
của cô ta. Hắn lại cúi xuống và hôn vành tai cô ta, “Tôi sẽ chỉ hơi ích kỷ
thôi.”
“Vậy có nghĩa là gì?” cô ta hỏi, vẻ không chắc chắn. Không nói một lời,
Caleb nắm lấy tay cô ta và dẫn về phía chiếc giường bốn cột cỡ lớn bằng gỗ
anh đào, một chiếc giường với rất nhiều công dụng mà không phải lúc nào
cũng hiển hiện ra đó.
“Tôi sẽ chỉ em thấy,” Caleb ngồi xuống mép giường với kẻ tình nguyện
chần chừ đứng trước mặt. Nỗi lo lắng cuộn trào trong cơ thể cô ta vô cùng
rõ ràng với đôi mắt thích thú của hắn. Trong một lúc lâu gần như vĩnh
hằng, không ai trong cả hai lên tiếng cả. Caleb chỉ đơn giản quan sát, xem
xét và đưa ra những chú giải trong đầu. Cuối cùng, khi hắn lên tiếng, cô ta
giật mình. “Chạm vào tôi đi.”
“Anh muốn tôi chạm vào anh? Ở đâu?” Caleb thật sự rất thích điểm đó ở
cô ta, cái cách cô ta vừa cảnh giác lại vừa hiếu kì. Nó cho thấy bản tính gan
dạ, lém lỉnh và mạo hiểm của cô ta. Song thật kì lạ vì dường như cô ta
không hề để ý những chuyện đó. Đôi khi thật khó để không nhìn thấy chính
hắn trong cô ta. Chuyện đó vừa gây cảm giác thích thú nhưng cũng vừa khó
chịu.
“Bất kì chỗ nào em thích,” hắn mỉm cười. Đôi mày cô ta nhíu lại, như
thể câu trả lời vừa rồi cần được làm rõ hơn. Không cần. Hắn muốn cô ta