6
Bên ngoài trời đang mưa. Tôi có thể nghe thấy. Hít sâu một hơi, tôi
chầm chậm mở mắt, quên mất trong một giây rằng mình đang ở đâu, nhưng
rồi nỗi buồn kéo đến. Tôi thật sự không biết hôm nay là ngày mấy nữa. Hắn
luôn giữ tôi trong tối, lúc nào cũng vậy, chỉ có duy nhất ánh đèn ngủ soi
sáng cho tôi trong phòng. Tôi không biết tại sao hắn lại làm mọi chuyện
theo cách này. Nếu là để khiến tôi mất phương hướng thì hắn đã thành công
rồi. Tôi chưa bao giờ nhận ra sự bất lực trong việc nắm giữ thời gian lại có
thể gây tàn phá cho khả năng níu giữ thực tế của một người như thế. Thật
dễ lạc lối trong bóng tối vô tận và trong những giờ khắc vùn vụt trôi.
Tôi nghĩ rất nhiều về gia đình, về mẹ và điều mà bà có thể đang trải qua
hoặc không. Có lẽ bà sẽ hối tiếc về tất cả quãng thời gian chưa từng nói yêu
thương tôi. Có lẽ bà sẽ thấy hối hận vì chưa bao giờ trao cho tôi những cái
ôm mà tôi vô cùng khao khát. Giờ thì đã muộn. Tôi tự hỏi liệu họ có đang
suy nghĩ rằng tôi ở đâu không, hay liệu cảnh sát đã báo với mẹ rằng hi vọng
tìm thấy tôi đã tiêu tan rồi không. Tôi đếm ngày trôi qua bằng cách tính số
bữa ăn. Đến lúc này tôi đã ăn được sáu bữa sáng. Tôi muốn về nhà.
Ngày, giờ, hay bất kì độ dài thời gian nào đã trôi qua kể từ trận đòn đầu
tiên, cũng đã làm thay đổi mối quan hệ giữa tôi và tên bắt cóc. Trong lúc tôi
ngủ, hắn đã tự biến mình thành chủ nhân số phận của tôi, và tôi chẳng thể
làm gì khác ngoài cho phép điều đó. Tôi tỉnh giấc vào hôm sau, ngay khi
hắn vừa bước vào phòng cùng với lọ kem lạnh đã bôi cho tôi sau trận đòn.
Gương mặt hắn trông nghiêm nghị hơn. Thiếu vắng dấu vết của nụ cười
thường thấy. Ngay lập tức tôi biết mình không nên thử thách lòng kiên nhẫn
của hắn.