BÓNG TỐI VÀ CÔ ĐƠN - Trang 6

Faltière lẩm bẩm với giọng thân tình:
- Chào Doucky. Chà, anh có trí nhớ dai đấy nhé.
- Tôi nhớ dai và cấm nhận xét về điều đó Ờ Anh chàng người châu Á điềm
tĩnh nói khẽ Ờ Dù là một khách hàng, tôi chỉ phục vụ có một lần duy nhất
mà thôi. Tôi không bao giờ quên.
Anh ta đẩy ly whisky về phía Faltière. Đúng lúc đó, một gã tóc vàng cao to,
mặc chiếc veste nhẹ bằng vải dày xanh có họa tiết Haiti, đặt tay lên vai
Faltière:
- Ông bạn thân Falt! Ờ Gã tóc vàng kêu to Ờ Cậu ở đâu chui ra vậy? Tớ
nghe người ta nói là cậu sống như một ẩn sĩ trên một vùng núi khỉ ho cò
gáy nào đó ở Thụy Sĩ. Tớ mong đó chỉ là chuyện phịa thôi.
- Hoàn toàn không phịa đâu, tớ sống được chín tháng nay trong hội nhà gỗ
của tớ trong Toggenburg và ở đó tớ thấy rất dễ chịu, cậu có nghĩ như vậy
không? Cuộc sống đơn độc và lành mạnh ở đó đang làm cho tớ thích đấy.
- Đồ bỏ rơi bạn bè!
Gã tóc vàng là một nhà báo độc lập tên Louis Sivet, khoảng ngũ tuần, đã có
thể gọi là ông chủ của Faltière vào thời kỳ mà Faltière cho đăng các bài báo
đầu tiên của mình trong tờ Echo de France.
Sivet nói:
- Tớ đã đọc vụ điều tra của cậu về châu ÁẦ không chối cãi, đó là một bài
báo hay. Nhưng tớ không thể ngăn mình nghĩ rằng cậu đã ở trong một tình
trạng nguy kịch.
- À há? Vì sao vậy?
Sivet bĩu môi hoài nghi. Rồi sau đó khi đã đưa ly whisky lên môi, cái ly
rượu mà anh phục vụ đã tự ý pha chế cho gã, Sivet lẩm bẩm:
- Cậu luôn luôn quan trọng hóa vấn đề, Ray ạ. Đó là một sai lầm. Hơn nữa,
cậu cũng tỏ ra mình quan trọng đấy. Và điều đó là một tật xấu, không tha
thứ được.
- Theo tớ hiểu thì cậu đang tiến bộ?
- Phải, nhưng quá muộn Ờ Gã tóc vàng thở dài Ờ Tớ đã làm hỏng cuộc đời
mình vì sự kiêu ngạo. Cuối cùng thì, một nhà báo, cho dù là một nhà báo
tốt, cũng chỉ là một thứ vất đi. Người ta tự cho mình là một sự kiến tạo thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.