BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 116

CHƯƠNG

10

S

áng hôm sau, toàn thân tôi nhức mỏi đến mức hầu như không thể lôi

mình ra khỏi giường được. Nhưng tôi phải thức dậy và lặp lại mọi công
đoạn một lần nữa. Và lần nữa. Và lần nữa. Từng ngày qua lại tệ hại và nản
lòng hơn hôm trước, nhưng tôi không hề dừng bước. Tôi không thể. Tôi
không còn là một người vẽ bản đồ nữa, và nếu tôi không thể xoay xở để trở
thành một Grisha thì cuối cùng tôi sẽ còn lại gì?

Tôi nghĩ về những lời Hắc Y đã nói vào cái đêm ở bên dưới trần nhà gãy

nát trong kho khóc. Cô là tia hy vọng đầu tiên ta có được trong một thời gian
dài.

Anh ta tin rằng tôi là Tiết Dương Sư. Anh ta tin rằng tôi có thể giúp anh ta

phá hủy Vực Tối. Và nếu tôi có thể, không một binh sĩ, một thương gia, một
người dò đường nào phải vượt qua Hư Hải lần nữa.

Nhưng ngày qua ngày, ý tưởng đó dần trở nên lố bịch hơn.
Tôi dành hàng giờ liền trong căn nhà bằng đá của Baghra để học những

bài tập hít thở trong những tư thế gây đau nhức mà đúng ra sẽ giúp tôi tập
trung. Bà ấy đưa tôi sách để đọc, trà để uống và những đòn roi lặp lại bằng
gậy của mình, nhưng không gì cải thiện hơn. “Ta có nên chém cô không, cô
gái?” bà ấy thường bức xúc thét lên. “Ta có nên cho một Tiết Hỏa Sư thiêu
sống cô không? Ta có nên bảo chúng quăng cô trở lại vùng Vực để làm mồi
cho lũ quái thai kia không?”

Đi kèm với những thất bại thường nhật với Baghra chỉ có duy nhất sự tra

tấn mà Botkin bắt tôi phải trải qua. Ông ta bảo tôi chạy khắp cung điện,
băng qua khu rừng, lên và xuống những ngọn đồi cho đến khi tôi tưởng
mình sắp khuỵu ngã. Ông ta ép tôi trải qua những bài luyện tập đấu tay đôi
và vật ngã cho đến khi toàn thân tôi đầy vết thâm tím và hai tai nhức nhối vì
những lời cằn nhằn luôn miệng: quá chậm, quá yếu, quá gầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.