BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 134

chúng tôi đã đi được một khoảng ngắn trên lối đi nhỏ, anh ta thở dài thườn
thượt và vò rối tóc lần nữa. “Bà già đó,” anh ta lẩm bẩm.

Thật khó mà nhịn cười.
“Gì đấy?” anh ta thận trọng hỏi dò.
“Thần chỉ chưa bao giờ thấy ngài...mất bình tĩnh đến vậy.”
“Baghra có ảnh hưởng đến người khác như thế đấy.”
“Bà ấy cũng là sư phụ của ngài sao?”
Thoáng u ám vụt qua trên khuôn mặt anh ta. “Đúng vậy,” anh ta trả lời.

“Vậy cô biết gì về bầy Morozova nào?”

Tôi cắn môi. “Chỉ là, chà, ngài biết đấy...”
Anh ta thở dài. “Chỉ là chuyện cổ tích trẻ con?” Tôi nhún vai tỏ vẻ biết

lỗi.

“Không sao đâu,” anh ta bảo. “Cô nhớ được gì từ những câu chuyện ấy?”
Tôi hồi tưởng lại, nhớ đến giọng của Ana Kuya trong kí túc xá vào đêm

khuya. “Chúng là loài hươu màu trắng, sinh vật thần thoại chỉ xuất hiện lúc
hoàng hôn.”

“Chúng chẳng thần thoại hơn chúng ta đâu. Nhưng chúng đã tồn tại từ rất

xưa và vô cùng quyền năng.”

“Chúng có thật sao?” Tôi hoài nghi hỏi lại. Không nói thêm rằng dạo gần

đây bản thân không cảm thấy được chút thần thông hay quyền năng gì hết.

“Ta nghĩ vậy.”
“Nhưng Baghra thì không?”
“Bà ta luôn cho rằng những ý kiến của ta thật nực cười. Cô còn nhớ gì

nữa?”

“Chậc,” tôi cười và nói. “Trong chuyện kể của Ana Kuya thì chúng có thể

nói chuyện, và nếu một thợ săn bắt được rồi tha mạng cho chúng thì chúng
sẽ ban cho người ấy những điều ước.”

Rồi anh ta cười to. Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng cười của anh ta,

một thanh âm trầm trầm dễ nghe khiến cả không gian lay động. “À, phần đó
thì chắc chắn không đúng rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.