BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 181

bớt căng thẳng phần nào. Cuối cùng, cậu ấy nói, “Mình biết bồ không muốn
thế.”

Lần nữa, tôi nghe thấy giọng nói mệt mỏi vô cùng của cậu ấy.
“Chuyện gì đã xảy ra với bồ vậy, Mal?” tôi thì thầm. Cậu ấy không nói gì

mà chỉ nhìn chằm chằm vào bóng tối trong đại sảnh.

Tôi giơ tay lên và đặt tay lên gò má lún phún râu của Mal và nhẹ nhàng

quay mặt cậu ấy sang đối diện với mình. “Nói cho mình biết đi.”

Cậu ấy nhắm mắt lại. “Mình không thể.”
Tôi để đầu ngón tay lướt trên phần da nhô lên trên vết sẹo ở cằm cậu ấy.

“Genya có thể sửa được chỗ này. Cô ấy có thể...”

Ngay lập tức, tôi biết mình đã nói sai. Mắt cậu ấy mở to.
“Mình không cần sửa chữa,” cậu ấy gắt lên.
“Mình không có ý...”
Cậu ấy hất tay tôi ra khỏi mặt và siết chặt nó, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào

tôi. “Bồ ở đây có hạnh phúc không, Alina?”

Câu hỏi ấy khiến tôi ngạc nhiên.
“Mình... mình không biết. Thi thoảng.”
“Bồ ở đây với anh ta có hạnh phúc không?”
Tôi không cần hỏi cũng biết Mal đang nói về ai. Tôi mở miệng để trả lời,

nhưng không biết phải nói gì.

“Cậu đang khoác trên mình dấu hiệu của anh ta,” cậu ấy quan sát tôi, ánh

nhìn hướng về phía mặt dây chuyền bằng vàng treo ở cổ áo. “Dấu hiệu và
màu sắc của anh ta.”

“Chúng chỉ là quần áo thôi mà.”
Môi Mal cong lên thành nụ cười giễu cợt, một nụ cười quá khác biệt với

những gì tôi đã biết và từng yêu, nó khiến tôi gần như rụt người lại. “Bồ thật
sự không tin điều đó mà.”

“Có khác biệt gì trong chuyện mình ăn mặc như thế nào sao?”
“Trang phục, nữ trang, kể cả ngoại hình của cậu. Tất cả đều là của anh

ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.