BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 222

Tôi thở dài. Tôi chỉ muốn nằm yên trong bóng tối, lắng nghe tiếng sột

soạt của gió ngàn lướt trên bãi cỏ và vùi mình ấm áp trong cảm giác an toàn
này dù nó có hão huyền thế nào chăng nữa. Nhưng tôi biết mình không thể.
“Mình cần bồ giúp mình một việc.”

Cậu ấy khịt mũi. “Ý bồ là ngoài việc đào ngũ, leo núi và chịu giá rét trên

nền đất lạnh vào mỗi đêm?”

“Ừ.”
“Hừm,” cậu ấy cằn nhằn lấp lửng, hơi thở đã trở về từng nhịp sâu và ổn

định trong cơn ngái ngủ.

“Mal,” tôi nói rõ hơn, “nếu tụi mình không thể... nếu họ bắt được tụi mình

trước khi hai đứa tìm được con hươu đực, cậu không thể để anh ta có được
mình.”

Cậu ấy sững cả người. Đến mức tôi có thể nghe thấy tim cậu ấy đang đập.

Mal im lặng lâu đến nỗi tôi bắt đầu nghĩ rằng cậu ấy đã ngủ lại rồi.

Rồi cậu ấy nói, “Bồ không thể nhờ mình việc đó được.”
“Mình phải làm thế.”
Cậu ấy ngồi dậy và đẩy tôi ra xa, một tay đưa lên xoa mặt. Tôi cũng ngồi

dậy theo rồi siết chặt bộ lông thú trên vai, ngắm nhìn cậu ấy dưới ánh trăng.

“Không.”
“Bồ không thể chỉ nói ‘không’ là được, Mal à.”
“Bồ hỏi, mình trả lời. Không.”
Cậu ấy đứng dậy và đi xa chừng vài bước.
“Nếu anh ta đeo chiếc vòng cổ ấy cho mình, bồ biết nó có nghĩa là gì mà,

bao nhiêu người sẽ chết vì mình. Mình không thể để điều đó xảy ra được.
Mình không thể chịu trách nhiệm về việc đó.”

“Không.”
“Bồ phải biết đây là một nguy cơ khi chúng ta tiến về phía Bắc, Mal à.”
Cậu ấy quay lại và trở về chỗ cũ, ngồi xuống trước mặt để có thể nhìn vào

mắt tôi.

“Mình sẽ không giết bồ, Alina à.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.