BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 24

Tôi nhăn mặt. “Mình đang cố vững dạ đây. Chí ít bồ cũng phải giả vờ là

mình làm được chứ.”

“Bồ biết điều buồn cười nhất là gì không?” cậu ấy hỏi. “Lâu lâu mình

cũng nhớ bà ấy lắm.”

Tôi cố hết sức để giấu đi sự ngạc nhiên của mình. Chúng tôi đã trải qua

hơn mười năm cuộc đời ở Keramzin, nhưng Mal thường gây cho tôi cảm
tưởng cậu ấy muốn quên hết mọi thứ liên quan đến nơi đó, kể cả tôi. Ở đó
cậu ấy chỉ là một trẻ tị nạn, một cô nhi được dạy phải biết ơn về lương thực
được phát mỗi tháng và những đôi giày cũ được cho. Trong quân đội thì
khác, Mal đã tạo dựng một chỗ đứng thật sự cho bản thân, nơi không ai biết
rằng ngày xưa cậu ấy đã từng là một đứa trẻ không ai cần đến.

“Mình cũng vậy,” tôi thú thật. “Chúng ta có thể viết thư cho bà ấy.”
“Có thể,” Mal nói.
Bỗng nhiên, cậu ấy vươn tay nắm lấy tay tôi. Và tôi cố hết sức để lờ đi

luồng điện chạy dọc qua người lúc ấy. “Giờ này ngày mai, chúng ta sẽ ngồi
trên bến cảng ở Os Kervo, ngắm nhìn đại dương và uống kvas rồi.” Tôi liếc
nhìn Dubrov đang ngả nghiêng đằng xa và mỉm cười.

“Dubrov mua sẵn kvas rồi hả?”
“Chỉ mình với bồ thôi,” Mal trả lời.
“Thật không?”
“Lúc nào cũng chỉ có mình với bồ thôi, Alina à.”
Trong thoáng chốc dường như điều đó là sự thật. Bậc thang này là cả thế

giới, và chúng tôi ngồi đó, lửng lơ trong bóng tối cùng ánh đèn rực sáng vây
bọc xung quanh.

“Nhanh lên!” Tiếng Mikhael vang lên từ bên dưới đường đi.
Mal chợt giật mình như người vừa tỉnh giấc mộng. Cậu ấy siết chặt tay tôi

lần cuối trước khi thả ra. “Mình phải đi rồi,” cậu ấy nói và cái cười toe toét
lại xuất hiện trên môi. “Bồ ráng ngủ một chút đi.”

Cậu ấy nhảy khỏi bậc thang và chạy về phía bạn của mình. “Chúc mình

may mắn đi!” cậu ấy nói với lại đằng sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.