BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 65

những người lính của mình trên sàn đất lạnh lẽo, người đàn ông có quyền
lực nhất nhì chỉ sau mỗi Đức vua.

Hẳn anh ta đã biết tôi đang nhìn, vì sau đó anh ta quay lại nhìn tôi, đôi

mắt màu đá quý sáng lên trong ánh lửa bập bùng. Tôi đỏ mặt. Và điều khiến
tôi mất tinh thần hơn chính là, anh ta đứng dậy và đến bên cạnh đưa cho tôi
một túi đựng rượu. Tôi đắn đo chốc lát rồi nhấp thử một ngụm và phải nhăn
mặt vì vị của nó. Tôi chưa bao giờ thích kvas, nhưng những giáo viên ở
Keramzin lại uống chúng như nước lọc. Lần nọ tôi và Mal đã lén lấy cắp
một chai rượu. Trận đòn roi chúng tôi phải chịu khi bị phát hiện chẳng là gì
so với cơn say lử hai đứa phải trải qua.

Tuy nhiên, mùi vị thiêu đốt cổ họng ấy dần tan đi, thay vào đó là cảm giác

ấm người. Tôi nhấp thêm ngụm nữa và trả túi rượu lại cho anh ta. “Cảm ơn,”
tôi nói và ho khẽ.

Anh ta uống tiếp, nhìn chăm chăm vào đống lửa, và rồi cất lời, “Được rồi.

Hỏi ta đi.”

Tôi chớp mắt ngạc nhiên. Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Tâm trí mỏi

mệt của tôi đầy ắp những nghi vấn, kể từ khi rời khỏi Kribsirk nó cứ xoay
vòng trong trạng thái hoảng loạn, kiệt sức và nghi hoặc đan xen. Tôi không
chắc mình có đủ năng lượng để nghĩ ra ý gì, và khi tôi mở miệng thì câu hỏi
thoát ra khi ấy khiến tôi phải kinh ngạc.

“Ngài bao nhiêu tuổi?”
Anh ta sững sờ nhìn tôi.
“Ta không chắc.”
“Sao ngài có thể không biết được?”
Hắc Y nhún vai. “Vậy thật ra cô bao nhiêu tuổi?” Tôi ném cho anh ta một

cái nhìn chua chát. Tôi không biết ngày sinh của mình. Tất cả trẻ mồ côi ở
Keramzin đều được mang sinh nhật của Công tước để vinh danh ông ấy.
“Vậy thì, ngài khoảng bao nhiêu tuổi?”

“Tại sao cô muốn biết?”
“Vì thần đã được nghe nhiều câu chuyện về ngài kể từ khi còn là một đứa

trẻ, nhưng ngài nhìn không lớn hơn thần là bao,” tôi thành thật nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.