BÔNG UẤT KIM HƯƠNG ĐEN - Trang 14

cùng của thành phố, nhưng cánh cổng đã đóng kín. Người đánh xe giục giã:
- Mở mau! Mở cửa ra! Mở cổng ra!
Một người đàn ông chạy ra, ý chừng như là người gác cổng. Người đánh xe
la lớn:
- Chúng tôi có chuyện gấp! Mở cổng ra!
- Không thể mở được, chìa khóa đã bị lấy mất rồi!
Tình hình nguy cấp, biết chần chờ mãi cũng không yên, Vũ Bảo thò đầu ra
khỏi xe kêu:
- Xà ích, chúng ta cố gắng đi qua cổng khác vậy.
Chiếc xe quay đầu lại. Bốn con ngựa lồng lên một lúc rồi vụt chạy. Tiếng
vó ngựa lộp cộp nghe rộn rã cả một góc phố. Bỗng một vài người võ trang
xuất hiện chung quanh ngã tư, rồi một số khác ùa ra bao vây chiếc xe, Vũ
Bảo hối thúc:
- Nhanh lên! Nhanh lên!
Một người đàn ông đứng giữa đường dang hai tay cảm chiếc xe, hét lớn.
- Đứng lại!
Chiếc xe vụt qua. Người đàn ông bị hất văng xuống mặt lộ, bánh xe cán
qua người gã. Một tiếng thét rùng rợn vang lên. Nhiều người nữa, túa ra
đường cang lúc càng đông. Vũ Bình ngồi trong xe hốt hoảng:
- Dừng lại! Chúng ta phải rời chiếc xe này ngay!
Một người đã bám vào một con ngựa đi đầu và ghì nó lại. Chiếc xe cố lết đi
một khoảng rồi dừng lại. Dân chúng kéo Vũ Bình, Vũ Bảo ra khỏi cỗ xe.
Vũ Bảo hốt hoảng:
- Anh tôi! Anh tôi đâu?

Vũ Bình lúc ấy đã nằm chết sóng soài trên mặt đường. Một người cầm
khẩu súng chĩa vào đầu Vũ Bảo nhưng khẩu súng không nhả đạn. Hắn đưa
khẩu súng lên cao đánh Vũ Bảo gục xuống đất.

Chẳng bao lâu, xác của hai anh em Vũ Bình đã bị đem treo lên một cành
cây đại bên ngoài nhà ngục. Việc làm ghê rợn của dân chúng đã hoàn tất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.