BÔNG UẤT KIM HƯƠNG ĐEN - Trang 61

Mỹ Lan khổ sở trước sự giận dữ của Văn Bách. Nàng nói trong tiếng nức
nở:
- Không có chìa khóa của cha em thì làm sao em có thể mở cửa cho anh
được?
- Ông ta cũng là một tên ăn trộm nữa, ông ta đã đồng lõa với tên Trần Bẩy.
Em phải đánh cắp chìa khóa của ông bằng được cho anh. Mau lên!
- Đừng la lớn, anh Bách! Em khổ sở quá. Coi chừng người ta nghe hết đấy!
Bất chấp lời khẩn khoản van nài của Mỹ Lan, Văn Bách vẫn gào lên:
- Mỹ Lan, nếu em không mở cửa này cho anh, anh sẽ phá. Anh sẽ phá nát
cái tường đá này ra. Anh sẽ tìm giết Trần Bẩy cả cha em nữa. Cha em là kẻ
nhẫn tâm đã giết chết hoa Uất Kim Hương của anh. Trời ơi!
- Bình tĩnh lại đi, anh Bách! Đừng la nừa, em sẽ lấy chìa khóa cho anh. Em
sẽ làm tất cả mọi điều anh muốn. Nhưng trước hết anh phải im đi đã.
Chợt, một tiếng động khẽ vang lên, Mỹ Lan tái mặt:
- Cha em!
Trễ rồi! Ông Nguyễn Quân sừng sững đứng bên cầu thang từ lúc nào. Vừa
trông thấy ông, Văn Bách đã hét lên:
- Ông Nguyễn Quân! Ông là kẻ ăn trộm. Ăn trộm !
Mặt ông Nguyễn Quân đỏ gay, cặp mắt long lên sòng sọc. Ông nắm chặt
lấy tay con gái mình, nghiến răng trèo trẹo:
- Ghê gớm nhỉ. Mày sắp sửa lấy chìa khóa của tao cho thằng Văn Bách yêu
dấu của mày. Mày đang trợ giúp một thằng tù trốn thoát. Khốn kiếp! Tao sẽ
cho mày một bài học đích đáng.
- Cha! Cha hãy nghe con nói...
Một cái tát tai như trời giáng làm Mỹ Lan lảo đảo té quỵ, cô gái đáng
thương ôm mặt khóc nức nở. Nguyễn Quân gầm lên:
- A mày! Mày định giết tao, phải không? Thằng trồng hoa khốn nạn kia.
Hừ! Khốn nạn thật! Con gái tao cũng sẽ giúp mày làm việc giết cha đó hả?
Tụi bay có giỏi cứ làm đi, xem tao có sao không? Còn mày nữa, Mỹ Lan!
Xéo đi ngay. Mày không phải là con tao nữa. Đi ngay. Cút xéo đi cho khuất
mắt tao.
- Cha.... Cha ơi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.