BÔNG UẤT KIM HƯƠNG ĐEN - Trang 62

- Tao đã bảo: Cút đi, cút!
Chợt, Mỹ Lan nẩy ra một ý kiến. Nàng đứng nhanh dậy, chạy về phía cầu
thang nói lớn:
- Vẫn còn hy vọng như thường anh Bách ạ. Hãy tin tưởng nơi em, nghe
anh!
Lúc ấy, Văn Bách như người qua khỏi cơn mê, sực tỉnh. anh gọi với theo:
- Mỹ Lan!
Nhưng nàng đã chạy xa rồi, Văn Bách lảo đảo gục xuống đất, úp mặt vào
đôi bàn tay:
- Hết rồi! Hết cả rồi! Uất Kim Hương yêu quý của ta không còn nữa. Mỹ
Lan, em!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.