BÔNG UẤT KIM HƯƠNG ĐEN - Trang 64

Trung ngạc nhiên hỏi lý do, Mỹ Lan đành hẹn dịp khác sẽ kể hết chuyện
cho anh nghe. Đỗ Trung thông cảm với nàng và đề nghị cùng đi. Sau một
phút do dự, nàng chấp nhận. Đỗ Trung ruổi ngựa đồng hành với Mỹ Lan
suốt ngày hôm đó.

Họ tới làng Giép vào buổi chiều, rồi đi luôn suốt đêm. Sáng hôm sau, cả hai
đã tới Hà Lâm. Chỉ trễ hơn Ba Tốn bốn tiếng đồng hồ.

Mỹ Lan tìm đến thẳng nhà ông Hoàng thế Diễn và hỏi xin gặp ông, nhưng
được biết là ông Diễn rất bận rộn, không thể tiếp nàng được. Nàng nói với
một gia nhân:
- Nhờ ông nói lại với ông Hội trưởng là tôi đến đây vì Uất Kim Hương
Đen.
Người gia nhân quay đi một lúc rồi trở ra, dẫn nàng vào.
Ông Thế Diễn trạc ngũ tuần, tác người ốm nhỏ, cái đầu thật lớn. Thoại
nhìn, có thể so sánh ông ta với một cây Uất Kim Hương.
- Tốt lắm. Cô đến đây để nói chuyện về cây hoa Uất Kim Hương Đen phải
không? Giọng khàn khàn của ông vang lên trong căn phòng lộng lẫy.
- Thưa ngài, đúng thế đấy ạ!
- Tốt đẹp hoàn toàn chứ? Có bị hư hỏng gì không đấy?
Mỹ Lan nhận thấy có một cái gì là lạ trong câu nói của ông Thế Diễn,
nhưng nàng không tài nào hiểu rõ được. Nàng nói:
- Thưa ngài, thật ra còn đáng buồn hơn thế nữa. Nó bị lấy trộm mất rồi.
- Sao?
- Phải! Nó đã bị đánh cắp ngay trong tay tôi.
- A! Thế cô có biết mặt tên trộm đó là ai không?
- Thưa biết ạ! Nhưng chưa dám chắc lắm. Tôi chưa thể nói ra ở đây được.
Ông Hội trưởng gật gù:
- Rủi quá nhỉ! Tại sao lại có chuyện rắc rối thế? Chắc tên trộm chưa chạy
khỏi xa đây đâu. Tôi vừa nhìn thấy nó cách đây mới chừng hai tiếng đồng
hồ thôi.
Mỹ Lan chồm người tới:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.