BÔNG UẤT KIM HƯƠNG ĐEN - Trang 71

Khi vị Hoàng tử nhìn kỹ Mỹ Lan, người nhớ đã gặp nàng ở đâu rồi, người
đã có lần được nghe giọng nói êm ấm nhẹ nhàng này rồi, nhưng không hiểu
lúc nào và ở đâu. Trong khi đó, ông Thế Diễn vẫn tiếp tục hỏi:
- Tại sao cô lại nói rằng bông Uất Kim Hương đen đó là của cô?
- Tôi nói thế bởi vì nó được trồng và mọc lên trong phòng riêng của tôi.
- Trong phòng riêng của cô à? À... Phòng cô ở đâu thế?
- Ở Lan Vạn Tân. Tôi là con gái của người trưởng quản ngục ở đấy.
Lúc ấy vị Hoàng tử mới giật mình, tự nhủ thầm:
- À, ta nhớ ra rồi!
Người càng chăm chú nhìn Mỹ Lan.
- Chắc cô yêu bông hoa lắm phải không?
Ông Diễn tiếp tục hỏi.
- Vâng, đúng thế, thưa ngài!
- Cô có biết một chút gì về bông hoa không?
Mỹ Lan không trả lời. Ông Thế Diễn nhắc lại.
- Cô có biết một chút gì về bông hoa không?
Mỹ Lan im lặng một lúc lâu. Mãi sau, nàng nói:
- Tôi có thể tín cẩn nơi ông không?
Ông Diễn chau mày:
- Ồ, cái đó tùy nơi cô.
Vị Hoàng tử lúc đó mới cất tiếng:
- Vâng, cô có thể tin cẩn vào chúng tôi. Cô cứ nói đi!
- Vâng, tôi xin nói là tôi không biết gì nhiều về bông hoa. Tôi chỉ là một cô
gái ngu dốt. Ba tháng qua, tôi không biết cả làm sao để đọc và viết nữa.
Cây Uất Kim Hương đen chính thực không do tôi tạo ra, tuy tôi có tự tay
trồng nó thật.
Ông Thế Diễn “ à ” lền một tiếng rồi hỏi:
- Vậy ai đã tạo ra nó?
Mỹ Lan ngập ngừng một lát:
- Thưa, do một tù nhân đáng thương ở La Vạn Tân.
- Do một tù nhân ở La Vạn Tân?
Vị Hoàng tử đột ngột thốt lên câu nói. Sự ngạc nhiên rõ rệt chứa chất trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.