BÔNG UẤT KIM HƯƠNG ĐEN - Trang 88

Văn Bách thầm nghĩ: "Viên sĩ quan đang bảo anh ra ngoài để xử bắn?".
Như đọc được ý nghĩ của Văn Bách, ông Nguyễn Quân cười khẩy:
- Đúng vậy, ông Đại úy đây là sĩ quan tùy viên của Hoàng tử. Vì thế mày
cứ yên trí là mày đang bị dẫn đi để chịu xử bắn đấy!
Thế là xong, là hết cả. Anh không còn dịp nào để có thể đặt tên anh cho
một đứa trẻ, một bông hoa nào hay một quyển sách nào nữa hết. Đó là ba
điều anh luôn luôn tha thiết muốn thực hiện. Viên Đại úy bước đi, Văn
Bách thất thểu theo sau như một người mất hồn. Anh sẽ không bao giờ gặp
lại Mỹ Lan nữa. Vĩnh biệt em, Mỹ Lan!
Họ rời khỏi trại giam bước ra ngoài. Văn Bách tưởng tượng đến một toán
lính đứng một hàng dài, mọi người sẵn sàng để xử bắn anh. Trước mặt, anh
đã nhìn thấy vài người lính, nhưng họ không đứng dọc hàng dài theo tư thế,
họ cũng không mang súng. Họ chỉ đang tụ lại nói chuyện với nhau chờ Văn
Bách và viên Đại úy tới. Mọi người ùa ra đông đảo, bàn tán xôn xao về sự
việc vừa rồi.
Ông Nguyễn Quân lúc đó như đã được báo cho biết viên Đại úy đến không
phải vì chuyện Văn Bách đánh ông. Ông cũng chạy ra đứng sau lưng Văn
Bách, lớn tiếng nguyền rủa anh. Văn Bách chán nản lắc đầu:
- Tôi không thể ngờ được rằng đến giờ phút này, ông ấy lại vẫn có thể đối
xử với tôi như vậy.
Viên Đại Úy vỗ vai anh đáp:
- Thì có gì lạ! Dĩ nhiên là ông ta phải nguyền rủa anh chứ. Anh đã đánh ông
ta một trận chí tử mà.
- Nhưng tôi chỉ đánh ông ấy vì ổng đã tấn công tôi bằng một con dao nhọn
sắc.
- Tôi biết, nhưng cứ để ông ta nói! Anh hãy rán chờ rồi sẽ biết có việc gì
dành cho riêng anh.
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng khi Văn Bách nghe những
lời nói đó. tim đập mạnh, anh hồi hộp hỏi:
- Đại úy làm ơn nói cho tôi biết, tôi phải đi đâu bây giờ?
Viên sĩ quan chỉ một cỗ xe do bốn ngựa kéo đậu gần đó, bảo Văn Bách:
- Lên xe đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.