BOSS ĐEN TỐI ĐỪNG CHẠY - Trang 207

“Xé thì xé!” Ông Tiêu gỡ cặp kính lão xuống, hai mắt trợn lên như

muốn lồi ra khỏi tròng, “Cô tưởng tôi sợ cô à?”

“Đủ rồi!!!” Tiêu Đại boss nãy giờ đứng giữa hai người, ôm đầu đau khổ,

cuối cùng đã lên tiếng, kéo hai người ra xa một chút rồi mới ngước lên với
vẻ người lớn, “Chẳng phải bố mẹ đi giảng về Y học phải cả tháng mới về
hay sao?”

Bà Tiêu nghe thế thì tức tối chống nạnh, “Còn nói à, là do vị Tiêu giáo

sư nhà con cướp diễn đàn của mẹ, phá hủy danh dự của mẹ, khiến mẹ mất
mặt hoàn toàn trước đồng nghiệp và hậu bối…”

“Ai làm mất mặt cô?” Ông Tiêu không đợi phu nhân nói xong đã đỏ mặt

tía tai gân cổ lên, “Tôi đã nói đó là khoa học, là y thuật! Với khoa học, thái
độ chúng ta phải nghiêm túc…”

“Ồ, anh còn nghiêm túc ư? Đồ lão già chết tiệt!”

“Cô… cô… cô là mụ lắm lời, sư tử Hà Đông!”

Tình hình mỗi lúc một nghiêm trọng, Tiêu Đại boss bị bố mẹ kẹp ở giữa,

tiến thoái lưỡng nan, day day huyệt thái dương đang giật giật, cuối cùng
gầm lên một tiếng trấn áp mọi người, “Đừng nói cùng lúc thế.”

Tiêu Dật tách bố mẹ ra, xoa trán nói với mẹ, “Mẹ, mẹ nói trước đi, có

chuyện gì vậy?”

Bà Tiêu được con trai lớn hỏi han, ưỡn ngực vẻ hùng hổ khí thế, đang

định cáo trạng, thì ngước lên thấy ngay chiếc váy liền hoa li ti mà mình
thích nhất đang đứng sững ở một góc phòng khách. Bà Tiêu tưởng mình
hoa mắt, dụi dụi rồi nhìn kỹ, thì ra là một cô gái thanh tú.

Nặc Nặc đứng một bên xem kịch, gần như quên mất cảnh ngượng ngùng

mình đang mắc phải, kết quả bị bà Tiêu nhìn thấy, lông tay dựng ngược, sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.