BOSS ĐEN TỐI ĐỪNG CHẠY - Trang 222

Đang suy nghĩ thì tiểu văn thư lại chồm đến thì thào, " Nặc Nặc, người

chôn xác chết đến đón em à?"

"..." Im lặng hồi lâu, cuối cùng cô đã bùn nổ," Anh mới là chôn xác

chết,cả nhà anh đều chôn xác chết!!!"

Hôm nay não cô nhất định đã bị úng thủy rồi, mói nhận lời đi phóng

sinh.

Tiêu Dật là " trạch nam" tiêu chuẩn vạn năm, cuộc sống rất quy cũ.

Sáng bảy giờ dậy, tập thể dục một giờ, tám giờ ăn sáng, tám giờ rưỡi

uống cà phê xem tin tức, chín giờ xuất phát, chín giờ rưỡi đến công ty. Thói
quen như thế có sét đánh cũng không suy suyển. Cho dù là cuối tuần rảnh
rỗi, Tiêu Dật cũng sẽ tự động dậy lúc bảy giờ.

Nhưng sáng thứ Bảy này, Tiểu Tuấn vì đêm trước chơi game đến bốn

giờ sáng mới đi ngủ, bò dậy đi vệ sinh, ngáp ngắn ngáp dài ngang qua
phòng anh mình. Trong lúc mơ màng, cậu thấy Tiêu lão đại đang ngồi bên
giường đờ đẫn, trước tủ quần áo, Tiểu Tuấn đã véo má mình một cái thật
mạnh, xác định không phải mình nằm mơ rồi mới bất giác quay lại nhìn
đồng hồ treo ở phòng khách.

Mười giờ hai mươi phút hai bảy giây.

Bình thường vào lúc này, ông anh không ở công ty tăng ca thì cũng đang

xem bảo, sao... hôm nay... Tiểu Tuấn lại dụi mắt, xác định mình không hề
hoa mắt rồi mới đẩy cửa vào phòng Tiêu Dật.

"Anh ... anh đang... " Đang nói, Tiểu Tuấn bỗng há mõm trợn mắt trước

cảnh tượng đang xảy ra. Ông anh trước nay có tật sạch sẽ đang trải đầy
quần áo, âu phục, sơ mi, áo pull... lên giường. Vì Tiểu Tuấn thường xuyên
ném đồ bừa bãi, căn phòng rất lộn xộn, bị mắng n lần, nên lúc nãy đã kinh
ngạc đến mức tròng mắt muốn rớt xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.