BOSS ĐEN TỐI ĐỪNG CHẠY - Trang 350

Nặc Nặc gật đầu, ngoan ngoãn về giường nằm, nghe bên ngoài Tiêu Đại

boss vụng về rửa chén, dọn dẹp nhà bếp, phòng ăn… Cuối cùng, mọi thứ lại
yên tĩnh. Nặc Nặc đã mệt cả ngày, nếu là bình thường thì chắc vừa đặt đầu
xuống gối đã ngủ như chết rồi, nhưng đêm nay, thỏ trắng không thể ngủ
ngon, rõ rang rất buồn ngủ, rất mệt nhưng trong đầu như có một cảm giac
nào đó bắt không được, nắm không xong.

Bố, mẹ… và cả Tiêu Dật…

Đang mơ màng thì thỏ trắng nghe có tiếng khóa cửa vang lên, cô hét

toáng một tiếng rồi bật dậy, miệng goi lớn tên Tiêu Đại boss.

Phút sau, Tiêu Dật đã lao vào giường Nặc Nặc, xót xa gọi “ Nặc Nặc?

Nặc Nặc! Đừng sợ, chỉ là mơ thôi, mơ mà thôi”.

Nghe tiếng thì thầm của Tiêu Đại boss, thỏ trắng dùng hết sức lực nhào

vào long anh, nước mắt bắt đầu tuôn trào.

“Đừng đi, ở lại với em…” Em sợ, thật sự rất sợ. Sợ bố ngã bệnh, sợ mẹ

đau long, sợ anh hiểu lầm em và rời xa em.

Tiêu Dật cũng ôm thật chặt thỏ trắng yếu đuối của anh,” Ừ, anh ở đây

với em, không đi đâu hết”.

Hồi lâu sau, hai người đang dựa vào nhau mơ màng…

“Nặc Nặc”.

“Ưm?”

“Hãy nhớ, sau này dù bất cứ lúc nào, em cũng đừng khóc trong long kẻ

khác”. Sự yếu đuối của em chỉ có thể bộc lộ cho anh thấy, cũng chỉ có anh
mới bảo vệ em, yêu em.

Anh sẽ ở bên em mãi mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.