BOSS ĐEN TỐI ĐỪNG CHẠY - Trang 57

Hôm nay vì đi xem mắt, nên Nặc Nặc cố ý thay một bộ váy trắng mới

mua, phần eo có một dây thắt lưng bằng lụa màu đen thắt nơ bướm, lộ ra
cặp đùi dài trắng nõn, rất dịu dàng rất quyến rũ. Nhưng trước khi Nặc Nặc
đi lại cảm thấy trên cổ thiếu thiếu gì đó, cô chẳng có một sợi dây chuyền lấp
lánh nào, thế là tiện tay sở thấy mặt ngọc này và đeo vào, kết quả đã bị tiểu
văn thư kia nhanh mắt nhìn thấy.

Nặc Nặc vẫn chưa kịp trả lời, tiểu văn thư đã hào hứng, “Không ngờ cô

và tôi lại là đồng đạo trung nhân, haizzz, bây giờ chẳng còn mấy ai tin Phật.
Tôi ghét nhất những người vừa nghe bảo chúng ta tin Phật, đã kinh ngạc nói
bạn còn trẻ thế mà đã mê tín này nọ. Họ chẳng hiểu gì cả, mê tín và tín
ngưỡng hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau!”

Nặc Nặc muốn toát mồ hôi, nhưng vẫn cố cười giả lả, tự nhủ mình,

không sao không sao, chỉ cần không phải Pháp Luân Công, thì tín ngưỡng
Phật tổ gì gì đó cô vẫn chấp nhận được.

Tiểu văn thư thấy Nặc Nặc cười với mình thì dường như càng được

khích lệ nhiều hơn, tiếp tục vung vẩy tay: “Nếu chúng ta đã là người tin
Phật, tôi cũng không vòng vo tam quốc nữa. Thực ra… tôi luôn tìm kiếm
tình nhân kiếp trước của mình.”

Nặc Nặc nghe xong, suýt tí nữa phun trà ra ngoài.

Tình nhân kiếp trước?

Tiểu văn thư nhìn ra ngoài, ảm đạm bi thương, “Nói thực, tôi có thể nhìn

thấy những thứ mọi người không thấy được, ký ức kiếp trước cũng chưa
hoàn toàn biến mất. Kiếp trước của tôi… là một vị hoàng tử nước ngoài.”

Nặc Nặc tiêu đời rồi, Phật giáo có tuyên truyền báo ứng nhân quả, từ bi

vi hoài gì đó thì cô biết, nhưng, có tuyên truyền ký ức kiếp trước kiếp này
gì đó không? Còn nữa, hoàng tử nước ngoài, chẳng phải do Thượng đế và
Chúa Jesu quản hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.