BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 127

xoa lên da thịt tràn ra máu đỏ trên cổ tay, cho đến lúc chỗ đó khôi phục,
không chút dấu vết.

[ Nhưng cuối cùng thời gian cũng đoạt đi sinh mệnh bà ấy, mà ta lại

không thay đổi, ta tựa như một quái vật du đãng trong bóng tối.] Penn mỉm
cười kể như không liên quan tới mình. Y nâng tay Chesil, liếm lấy máu lây
nhiễm bên trên, lúc Chesil muốn rút về, vững vàng nắm lấy không cho hắn
tránh né. Y mỉm cười lộ ra răng nanh. [ À, đúng rồi, đến tận khi ta tới một
quốc gia khác, mới biết xác sống giống ta bị gọi là Vampire.]

Đau nhói âm ĩ cùng cảm giác máu chảy ngược quen thuộc làm Chesil

thống khổ vùng vẫy la hét, nhưng đau đớn kia chớp mắt lại biến thành cảm
giác quái dị không thể nói bằng lời, Chesil chỉ cảm thấy trời đất quay
cuồng, sau đó vô lực tê người ngồi phịch xuống đất.

[ Máu tinh khiết ngon miệng như thế, rõ là làm người ta khó quên!] Penn

vẻ mặt thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, nụ cười mang dụng tâm sâu xa từ
trên cao nhìn chăm chăm xuống Chesil thở hổn hển. [ Trở thành người của
ta đi!]

[ Buông ta ra!] Chesil giãy mạnh tay muốn thoát khỏi Penn, nhưng phản

kháng vô lực này lại làm Penn cười khanh khách.

[ Tuy ta thành ra bộ dạng này, nhưng ta cũng từng có tên của thần,

Chesil, ngươi không nên xét lại thái độ bản thân một chút hay sao?] Nghe
nói thế, Chesil quả nhiên thở hổn hển rũ mắt xuống, nhưng toàn thân vẫn
cứng ngắc cự tuyệt người trước mắt. [ Chesil, ngoại trừ ta ra, ngươi bây giờ
ngay cả người có thể câu thông cũng không có, không nên cự tuyệt ta.]

Cao cao tại thượng, giọng điệu ra lệnh làm Chesil toàn thân run rẩy. Penn

nói đúng, đây đã không phải là thế giới hắn biết, thậm chí ngay cả lý do bản
thân còn sống hắn cũng không xác định, nơi này sớm đã không có chỗ cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.