BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 128

hắn dung thân... Bỗng chốc, nụ cười hào quang vàng rực tràn ngập ý ấm
cùng đồng tử xanh biếc làm hắn say mê kia xuất hiện trước mắt Chesil, hơi
lạnh vốn tràn ngập toàn thân dường như từ trái tim bắt đầu dần tiêu tán.

[... Ta phải đi về.]

[ Hả? Ngươi có thể về đâu?] Penn lại nhắc nhở tình cảnh hiện giờ của

Chesil như châm biếm. Nhưng Chesil cũng không để ý tới y, chỉ lảo đảo
đứng lên, hướng ra thần điện.

[ Thằng nhóc tóc vàng kia sao?] Penn nhíu mày, sau đó đột ngột lộ ra nụ

cười ác ý. Y tiến lên phía trước, không để ý hắn cự tuyệt, đỡ cánh tay
Chesil, vỗ vỗ gò má căng chặt của đối phương như trấn an. [ Ta chỉ là đưa
ngươi trở về, bất quá ngươi sẽ thay đổi chủ ý, chắc chắn sẽ thay đổi.]

Chesil nhìn người đàn ông cười tự tin dưới ánh nắng chói chang, để áp

chế choáng váng xông lên, hắn nhắm hai mắt lại. Hắn bây giờ chỉ muốn trở
lại căn phòng lộn xộn không chịu nổi kia, cái gì cũng không suy nghĩ,
không suy nghĩ tình cảnh bản thân, cũng không suy nghĩ tương lai mình sẽ
như thế nào. Hắn phải ngồi trên giường chờ Ray trở về, chờ Ray mỉm cười
gọi tên hắn, sau đó vươn tay an ủi bất an của hắn.

“ Chesil!” Raymond vọt ra lúc xe Penn dừng ở cửa, thấy Chesil ngồi ghế

sau gần như hôn mê mà trên sơ mi còn đầy máu me, Raymond sợ tới mức
mặt mày tái nhợt. Y cuống quít mở cửa xe, sau khi phát hiện Chesil chỉ hơi
suy nhược cũng không bị thương, vẻ mặt tức giận quay đầu nhìn chằm
chằm cái kẻ xuống xe vẻ mặt thoải mái.

Raymond về nhà thay lễ phục, không ngờ lại phát hiện Chesil mất tích!

Ngoại trừ phẫn nộ không giải thích được, Raymond còn thất vọng vô danh,
y không hiểu tại sao Chesil cứ rời đi hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ hắn
không muốn ở lại đây? Ngôn ngữ không thể câu thông, không thể hiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.