BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 219

trong ký ức, lúc này đều đã bị cát bụi vô tình vùi lấp biến mất trong thời
gian.

[ Ta có thể hiểu.] Penn gỡ kính râm, mang lên mặt Chesil, sau đó vỗ vỗ

lưng hắn như an ủi.

[ Cám ơn ngươi, Penn, có thể để ta ở đây một chút không?] Ánh mắt giấu

dưới màu kính tối xoay chuyển, cánh môi khô khốc hơi nhếch như đang
nhẫn nhịn.

Hiểu được tâm trạng Chesil, Penn thở một hơi lại xoa đầu đối phương,

xoay người rời khỏi hắn. Y hiểu được cảm giác của Chesil, bất quá so với
nhìn đế quốc từ huy hoàng đến tan biến, loại đả kích đột ngột này có lẽ
ngược lại sẽ làm người ta dễ dàng tiếp nhận hơn. Bị cảm xúc Chesil lôi kéo,
Penn nhịn không được nội tâm cười nhạo bản thân lâu như vậy rồi mà vẫn
có thể thương cảm.

“ Penn! Gì? Chesil... Anh ta sao thế?” Raymond hùng hổ vọt tới trước

mặt Penn, lúc thấy Chesil như mất hồn đi sâu vào mỏm đá phong hóa,
không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng. Hồi tưởng thân thế Chesil, lúc Raymond
nhịn không được muốn cùng qua, lại bị Penn nhíu mày giữ chặt.

“ Đừng qua!”

“ Thời điểm này sao có thể để Chesil một mình? Nếu anh ấy...” Raymond

nhíu mày bắt đầu miên man suy nghĩ, Chesil có thể vì bi thương cực điểm
mà làm ra việc ngốc nghếch hay không? Nếu đã đến đúng nơi, vậy đây
chính là quê nhà của Chesil.... Raymond cắn răng, cảm thấy vẫn không thể
để Chesil một mình, y muốn vùng vẫy khỏi Penn, lại bị đối phương kéo
càng chặt, Raymond thấy thế không khỏi rống giận. “Đồ đểu này! Dù là
người yêu, nhưng lòng dạ hẹp hòi như vậy sẽ hại Chesil không có bạn bè!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.