BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 217

[ Ta cũng không khẳng định!] Chesil lắc đầu, sau đó ngồi thẳng thân thể

vẻ mặt đầy sa sút. Chesil không khẳng định đây là có phải cùng một chỗ với
nơi ngày trước hắn đã tới hay không, dù sao khi đó là ốc đảo, mà lúc này,
những tảng đá vỡ nát trước mắt chỉ có thể làm hắn liên tưởng đến chỗ ở của
ma quỷ trong sa mạc.

“Hai người đang nói cái gì vậy? Penn sao lại dừng xe?” Raymond khó

hiểu quay đầu hỏi, nhưng Penn giống như không nghe thấy lời y nói, tiếp
tục cùng Chesil dùng một loại ngôn ngữ khác trao đổi.

[..... Có gợi ý gì không? Lúc trước các ngươi căn cứ vào cái gì xác định

phương hướng?]

Gợi ý của Penn làm Chesil lâm vào trầm tư, không quá lâu sau, hắn liền

thấp giọng đọc một câu ca dao chỉ có ấn tượng mơ hồ. Lúc nào Chesil cũng
theo Aha băng qua sa mạc, đi như thế nào, hắn chỉ nhớ được câu ca dao
Aha ngâm nga lúc giải sầu cho hắn. [ “Nàng là gió phương bắc, ngai vàng
của chàng là tinh tú trên trời vĩnh viễn không rơi xuống, các bề tôi của nàng
sinh sống bên dưới ngai vàng”, ta chỉ nhớ những thứ đó.]

[ À.] Penn lại lấy la bàn ra, cau mày. [ Chesil, ngươi... Có từng ngẩng đầu

nhìn “ngai vàng” chưa? Ta là nói lúc chưa tới bộ lạc.]

[ Rất đẹp, giống như lửa thiêu đốt bầu trời.] Chesil gật đầu, ký ức khi còn

bé dường như có rất nhiều điểm rõ ràng. Hắn nhớ lúc mơ hồ có thể trông
thấy mỏm đá bộ lạc, Aha từng chỉ vào tinh tú chân trời nói với hắn, nữ thần
Qetesh đang ở trên bầu trời chăm chú vào họ.

[ Vị trí thì sao?]

[ Như ca dao, bộ lạc ở ngay phía dưới.]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.