BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 222

chướng mắt bộ dạng đối phương cao ngạo châm biếm mình! Raymond
mắng thầ, vừa nhìn trình tự của Penn vừa bắt chước.

Sau khi dùng vải nhựa đắp miệng hố lại, Raymond học theo, dùng cát

cùng đá vụn dằn mép vải lại, lại bỏ một hòn đá nhỏ ở chính giữa, khiến vải
nhựa hình thành một hình nón.

“Ồ!” Penn không biết khi nào đã đứng phía sau Raymond. “Làm không

tồi! Cậu vẫn biết học.”

“ Hừ, không cần anh phải nói!” Khó chịu vì Penn, Raymond hừ một

tiếng, nhưng được khen ngợi, y vẫn nhịn không được hưng phấn, rất tự giác
đi làm mấy cái còn lại.

Penn nhún vai phủi phủi cát trên tay lấy thuốc lá ra, nghĩ thầm việc dơ để

người học việc mới nhận đi làm, mình nghỉ ngơi chút. Nhìn Raymond ngồi
xổm trên đất cẩn thận chuẩn bị cát đá, Penn phun ra một ngụm sương khói
màu xanh, không thể không nói, tình địch này của y thật sự là quá mức đơn
thuần.

Lười giám sát người học việc làm việc, Penn liền quay đầu thưởng thức

cảnh đẹp mặt trời lặn trước sa mạc. Sa mạc trước mắt biến thành màu vỏ
quýt như lửa đỏ, vô số đường uốn lượn nhấp nhô của cát đá như ngọn lửa bị
đông đặc, kéo dài liên tục đến chân trời đồng dạng bị nhuộm đỏ, mà tiếng
vù vù đá phong hóa hình dạng dị thường trước mắt phát ra phảng phất như
tiếng người bị đống lửa thiêu đốt, làm y không khỏi ảo giác chính bản thân
mình đang ở trong lò lửa khổng lồ, bất quá, dù là lò lửa thật, chỉ sợ y cũng
không chết được. Đột ngột, một cảm giác cô độc vô danh xâm nhập lòng y,
làm Penn không hiểu sao sốt ruột.

[ Penn!]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.