BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 224

Chesil ngừng lại nơi cuối đường, hắn chỉ vào chỗ giáp giữa núi cùng cát

vàng, nói với Penn. [ Tuy không hiện rõ, nhưng đây vẫn có thể thấy được
dấu hiệu tộc của ta.]

“ Penn, Chesil nói cái gì?” Raymond nhìn Chesil dùng tay ra hiệu, trực

giác nói với y nhất định là Chesil phát hiện manh mối gì quan trọng.

“ Cậu ấy nói có ký hiệu, chờ một chút.” Penn ngẩng đầu nhìn bầu trời bị

đá vây quanh đã dần tối xuống, từ trong túi áo lấy bật lửa ra đi qua.
Raymond cũng vẻ mặt hưng phấn chạy lên, chằm chằm nhìn nơi Chesil chỉ,
cẩn thận quan sát.

Họ tìm được một dấu vết hình bán nguyệt trên ngọn núi gập ghềnh, trải

qua tháng năm bão cát xâm thực, đã không nhìn ra ý nghĩa đại diện cùng
hình dạng đầy đủ của đường gấp khúc chiều rộng như bàn tay này, duy nhất
có thể thấy chính là, cái này vẫn có thể nhìn ra được độ sâu góc cạnh, là do
con người đẽo khắc mà thành.

[ Ta nhớ cái này là con mắt nữ thần Qetesh khắc phía trên cổng lớn.]

Chesil chằm chằm nhìn vào ánh lửa nhỏ nhoi chớp động trong gió, cố gắng
hồi tưởng tình cảnh mỗi lần đến nơi đây.

Hắn nhớ mỗi lần Aha dẫn hắn đến, đều là đêm khuya mới tới nơi, Aha

cầm tay hắn, hắn có thể nghe được tiếng sàn sạt cỏ dại phát ra dưới chân, họ
lách qua rất nhiều tảng đá cao ngất trong mây, đi vào hành lang cột đá, sau
đó dưới ngọn đèn mỏng manh hai bên cổng lớn, hắn có thể trông thấy con
mắt nữ thần Qetesh đang dịu dàng dán vào người họ.

Làm Chesil khắc sâu ấn tượng chính là, tiếng ca tuyệt vời như diễn tấu

không biết truyền đến từ nơi nào. Về tiếng ca kia, Aha từng nói đó là do
mọi người trong bộ lạc ca ngợi nữ thần Qetesh, chế tạo nhạc cụ thần gió đặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.