BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 237

32

Khi Raymond ý thức được mình bị đánh ngất tỉnh lại trong bóng đêm. Y

ngồi dưới đất, từ cổ tay và mắt cá chân còn truyền đến cảm giác căng chặt,
nói cho y biết mình bị trói. Raymond không chú ý tới đau đớn truyền đến từ
đầu, dùng sức giãy giụa, nhưng toàn bộ cố gắng của y đều phí công, dây
thừng trói tay chân ngược lại càng lúc càng chặt.

Là ai đánh y? Tại sao không giết y, ngược lại phí công trói y ở đây?

Raymond thở hồng hộc ngẩng đầu lên mắng to trong lòng, con mẹ nó y thật
xui xẻo! Hình như từ sau khi phát hiện phòng bí mật chết tiệt kia, y liền liên
tục gặp thương tổn, y vẫn có thể sống đến bây giờ coi như là thượng đế ban
ơn? Thật hy vọng lúc này không phải kết cục xui xẻo của y. Raymond cười
tự giễu tiếp tục giãy giụa thân thể, dây thừng ma sát gỗ phát ra tiếng kẽo
kẹt.

Đột nhiên, từ xa truyền đến tiếng bước chân mơ hồ. Raymond hô to như

bắt lấy hy vọng, sau khi âm cuối tiếng kêu cứu của y biến mất trong bóng
đêm, xung quanh lại trở nên vắng vẻ, Raymond vểnh tai cẩn thận lắng nghe.
Bóng tối giống như vải bọc bao trùm hai mắt y, mà bên kia hình như có thứ
gì đó quái lạ lại tà ác vượt quá sức tưởng tượng của Raymond đang chăm
chú vào y, y gần như có thể cảm thấy nó đang đến gần, chậm rãi, làm y
không thể phòng bị.

“ Có ai không?” Raymond cảm thấy nhịp tim mình đã bắt đầu tăng tốc,

âm thanh xoạch xoạch xoạch lại vang bên tai, y lại hỏi một câu, nhưng cũng
không có người đáp lại. Raymond muốn thuyết phục bản thân đó chỉ là
tiếng gió dần mạnh lên, nhưng cũng không thành công. Chẳng lẽ có người
hay thú gì? Nhưng y cũng không thấy gì! Y cố gắng chớp con mắt chua xót
muốn nhìn được gì đó, nhưng trước mắt vẫn là một mảnh tối đen không
chút biến hóa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.