BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 249

“ Cậu tránh ra, tôi xuống trước!”

“ Chờ....” Penn linh hoạt thay đổi một tư thế ngồi ở cửa động, không đợi

Raymond nói cho hết lời liền lập tức nhảy xuống. Raymond cuống quít bò
lên trước, nghĩ thầm Penn liều lĩnh như vậy chắc sẽ gặp chuyện không may!
Kết quả, vươn đầu ra liền thấy người nọ vừa vặn đứng trên mặt cát cười với
họ. Raymond kinh ngạc mở to mắt, lúc y đang muốn hỏi phải làm sao tránh
được những tảng đá mà bình an rơi xuống, chỉ thấy Penn mở hai tay ra dùng
ngôn ngữ dị tộc nói gì đó.

“ Chesil?” Raymond thấy Chesil cũng học bộ dạng của Penn ngồi ở cửa

động, y cuống quít bắt lấy bạch bào của Chesil, liều mạng lắc đầu ngăn cản
“Không thể, quá nguy hiểm!” Xem ra Penn muốn tiếp được hắn ở dưới?
Nếu tiếp không vững thì sao? Đây cũng không phải là chuyện đùa.

“ Không có việc gì.” Chesil quay đầu xoa tóc Raymond mỉm cười. Nụ

cười của hắn như đang nói “không có việc gì, tôi tin Penn”, làm ngực
Raymond đột ngột quặn đau, do dự một chút, y buông lỏng bạch bào của
Chesil ra, nhìn bóng dáng trước mắt biến mất, đi vào cái ôm của Penn.

Raymond ghé sấp ven bờ, kinh ngạc nhìn hai người bình yên vô sự đang

nói gì đó, lúc thấy Chesil được Penn ôm lộ ra nụ cười, y vội thu hồi tầm
mắt. Raymond chằm chằm nhìn nắm tay nắm chặt của mình, hai chiếc nhẫn
lớn nhỏ không đồng nhất song song trên tay trái lúc này lại chỏi mắt như
thế. Nhẫn màu bạc bị sắc hoàng kim bên cạnh che lấp hoàn toàn, Raymond
cau mày đau khổ chăm chú vào ánh vàng óng ánh loá mắt.

[[ Bùa được Amon chúc phúc sẽ bảo vệ trái tim em cách xa tà ác.]] Trong

cảnh mộng quá mức chân thật kia, Chesil nói với y như vậy.

Thần thánh ơi... Raymond nhắm mắt lại, y cũng không biết mình rốt cuộc

là kêu thần linh nào, y âm thầm khẩn cầu thần thánh có thể giúp mình rời xa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.