BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 251

34

“Chúa ơi, tôi chưa từng thấy kẻ nào ngốc như vậy!” Penn nhịn không

được kêu to, Raymond ủ rũ đứng ở một bên, ban nãy, Raymond “ra sức”
nhảy xuống làm tay phải Chesil bị thương ngoài dự kiến. “Rõ ràng trượt
xuống là được rồi, cậu dùng sức như vậy là muốn giẫm chết cậu ấy hay
sao?”

Penn xem xét thương thế Chesil, không chút lưu tình mắng Raymond.

[ Penn, ngươi đừng mắng Ray, ta không sao.] Để chứng minh, Chesil

quay cánh tay một cái, nhưng bộ dạng cắn chặt khớp hàm sắc mặt xanh mét
lại nói ra một thứ khác. Raymond tiến lên phía trước níu bạch bào Chesil
nhỏ giọng nói xin lỗi, Chesil yêu chiều vươn tay sờ tóc y.

Bài thuyết giáo của Penn đột ngột bị cắt ngang, y im lặng chằm chằm

nhìn hai người, chung quy cảm thấy không khí giữa họ hình như có gì đó
biến hóa. Penn mặt không chút biểu tình đề nghị rời khỏi nơi này, đáy lòng
mơ hồ nổi lên một cảm xúc nôn nóng thoát khỏi tầm tay mình.

Ba người theo lối vào uốn lượn trong quần núi, có chút giật mình nhìn

tình cảnh trước mắt, cửa vào bên núi đã sụp đổ bị chôn trong đá đất,
Raymond nhịn không được cảm thán họ thật may mắn, không bị chôn sống
trong phần mộ cực đại này.

“ Jim.” Raymond thấy Jim hầu như bị đất cát vùi lấp nằm sấp trên mặt

đất, cuống quít xông lên, phát hiện đối phương còn sống, không khỏi thở
phào một hơi, họ cuối cùng toàn bộ bình an vô sự ---- đương nhiên không
bao gồm quái vật kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.