BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 265

đưa lưng qua, bỏ sơ mi đi, phơi bày vết thương xấu xí lưu lại do tội lỗi trên
lưng mình trước mắt Chesil.

“ Đau không...?” Giọng nói trầm thấp của thanh niên từ sau lưng truyền

đến, Raymond chằm chằm nhìn ánh nến lay động xa xa, đột ngột cảm thấy
có chút mệt mỏi, y quyết định không suy đoán tâm tư Chesil nữa, vì không
muốn làm mình càng thêm khó chịu.

“ Không.” Raymond lắc đầu, sau lưng ngoại trừ vết sẹo, ngay cả một

chút đau đớn cũng không lưu lại. Raymond vô thức chuyển động ngón giữa
tay trái, tháo nhẫn màu bạc đưa lên khóe miệng cười khổ, y thật sự là một
người máu lạnh phải không? Lúc đầu, đau đớn cùng áy náy khiến người ta
nổi điên làm y gần như muốn chết theo Charlotte! Nhưng... Ánh bạc phản
xạ ra từ nhẫn làm tim y quặn đau, dần biến mất theo đau đớn, Charlotte,
Charlotte, y đã không nhớ rõ gương mặt của cô...

Đột nhiên, cảm giác bị chạm đến sau lưng làm Raymond rùng mình một

cái, hơi thở cùng với cảm giác mềm mại cũng không phải là ngón tay... Y
muốn né ra, lại bị Chesil ôm vào trong ngực. Hơi thở ấm áp phun ở hõm vai
làm y nhịn không được, toàn thân run rẩy, y cảm thấy hơi thở kia thong thả
dịch lên, xúc cảm mềm mại ôn nhuận nhẹ nhàng dừng bên vành tai y.

“ Xin lỗi.... Ray, xin lỗi, đừng, chán ghét tôi.”

Xin lỗi không rõ ý theo hơi thở truyền vào tai Raymond, y nhịn không

được nâng tay che khóe mắt nóng lên, oán hận chỉ trích người này nhiễu
loạn trái tim mình.

“ Giày vò tôi rất vui sao?”

Người vẫn gắt gao ôm y không đáp lại, Raymond cười khanh khách lên,

sau đó nhìn ánh nến bập bùng, thở dài một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.