BỨC HỌA CHẾT NGƯỜI - Trang 10

- Không, tôi không muốn em đi. Sau hết, lần cuối cùng, hãy nhớ lại bà ấy
đã thô lỗ đáng sợ đối với em như thế nào?

- Em không quan tâm. Có lẽ đó chỉ là chút viếng thăm mà bà già khốn khổ
đó thích thú. Đối với dì, em không cần miễn cưỡng, không một phút nào cả.

- Em luôn luôn tốt với dì, cho dù em không thích dì lắm.

- Không ai có thể yêu được dì Ada. Nếu anh hỏi em em cũng không nghĩ
bất cứ ai lại từng đã yêu dì.

- Người ta không thể tránh được cảm tưởng hối tiếc khi người ta già.

- Em có thể, Tuppence đáp. Em không có được một tính chất tốt như anh.

- Là một phụ nữ em cũng khá tàn nhẫn. Tommy nói.

- Em cho là điều ấy có lẽ thôi. Sau rốt, phụ nữ không có đủ thời gian cho
bất cứ cái gì nhưng lại thực tế trên tất cả mọi chuyện. Em muốn nói đối với
những người tốt, em rất buồn cho họ nếu họ gìa đi hay ốm đau. Nhưng nếu
họ không phải là những người tốt, thì lại khác, điều này anh phải chấp nhận
chứ. Nếu anh cực kì khó chịu khi anh hai mươi và cũng khó chịu khi anh
bốn mươi và càng khó chịu hơn khi anh sáu mươi tuổi, vào tuổi tám mươi
anh hoàn toàn là một con quỷ - thật vậy đó, em không hiểu tại sao người ta
phải đặc biệt buồn cho con người, chỉ bởi vì người ta già đi. Bản thân anh
thật ra không thay đổi. Em biết một số người tuyệt đối thân thiết họ đã bảy
mươi và tám mươi tuổi. Bà già Beauchamp, Mary Carr và bà ngoại của
người bán bánh mì, bà già Poplett, thường vào chùi dọn cho chúng ta. Tất
cả đều dễ thương dịu dàng và em làm bất cứ cái gì có thể làm cho họ.

- Ôn rồi, được rồi. Tommy nói, thực tế lắm. Nhưng nếu em thật sự muốn
cao thượng và đi với tôi -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.